Lận Đình ngửa đầu lườm anh một cái: “Anh biết nắm bắt cơ hội để thể hiện quá nhỉ?”
Hoắc Tiếu thầm nghĩ, phần lớn đàn ông đều được một tấc tiến một thước, giống như lúc này, thấy gương mặt vợ mang ý cười, lòng anh không khỏi rục rịch.
Sau đó anh không nói gì mà xoay người bế thẳng cô lên, dưới tiếng hét kinh ngạc của đối phương, anh ấn cô ngồi lên đùi mình.
Lận Đình: “...”
Sau khi lấy lại tinh thần, gương mặt Lận Đình đỏ bừng lên, sao lại phát triển đến bước ngồi lên đùi rồi…
Ban nãy Hoắc Tiếu chỉ làm theo tiếng gọi con tim, nhưng giờ đây, khi cảm nhận được sự mềm mại trên đùi, vành tai anh khẽ nóng lên, bối rối không biết nên đặt tay ở đâu.
Nhưng, khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của vợ, anh lại không xấu hổ như vậy nữa.
Thậm chí, cánh tay còn ôm lấy eo cô một cách tự nhiên, mãi đến khi kéo toàn thân cứng ngắc của người phụ nữ nép vào lòng mình, anh mới thỏa mãn: “Viết tiếp đi.”
Đầu Lận Đình bốc khói... Ngồi như này thì viết kiểu gì?
Trước nay Hoắc Tiếu vẫn luôn tập trung cố gắng để được thăng chức, trong quân đội lại ít phụ nữ, thế nên anh không quá để tâm vào chuyện yêu đương.
Sau khi nhận nuôi Quả Quả và Miêu Miêu, anh lại càng thờ ơ hơn.
Nhưng, nếu nói anh chưa bao giờ thử tưởng tượng ngoại hình và tính cách của bạn đời tương lai là nói dối, vì anh đâu phải thánh nhân.
Chẳng qua anh có tưởng tượng thế nào cũng không ngờ rằng, anh lại may mắn đến vậy.
Người vợ mẹ anh chọn, từ diện mạo đến tính cách, tất cả đều phù hợp với sở thích của anh.
Cho nên, anh không kiềm chế được muốn ôm cô, muốn hôn cô, thậm chí... thi thoảng còn muốn cắn một cái.
Chẳng hạn như lúc này, vành tai trắng nõn, tinh tế của vợ ở ngay trước mặt, khiến anh nảy sinh suy nghĩ muốn ngậm cắn.
Hoắc Tiếu không hiểu đây là tật xấu gì, nhưng anh lại rất vui vẻ khi được ôm cô vào lòng, vui mừng đến độ không thể khống chế hành vi của mình.
Nhưng anh lo sẽ làm cô sợ, cho nên cuối cùng, anh vẫn ngoảnh mặt đi một cách khó nhọc, lại hắng giọng, chuyển chủ đề: “Ngày kia xe mua thực phẩm của quân đội sẽ vào nội thành, đến lúc đó em và mẹ có thể đi nhờ xe. Đúng rồi, em có muốn mua máy may không?”
Lúc này Lận Đình đã thả lỏng, cô tựa người vào lồng n.g.ự.c của người đàn ông, nghe vậy thì vô thức nói: “Em và mẹ đều không biết may quần áo, mua máy may làm gì?”
Mãi đến khi dứt lời, Lận Đình mới ý thức được bản thân vừa nói gì, cô ngước mắt nhìn người đàn ông.
Sau đó, đập vào mắt là một biểu cảm trêu chọc.
Rõ ràng anh không thích cười, nhưng... khi cười lên lại rất đẹp trai: “Khụ khụ... anh biết rồi à?”
Thấy vẻ mặt chột dạ của vợ, Hoắc Tiếu buồn cười: “Em đang nhắc đến chuyện may áo sơ mi cho anh, nhưng thực chất là chỉ may hai mũi ấy à?”
Tuy người nói dối không phải cô, nhưng gương mặt Lận Đình vẫn nóng bừng lên: “Sao anh lại biết được?” Mẹ chồng sẽ không bán đứng cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Tiếu buồn cười véo véo chóp mũi vợ: “Không chỉ mỗi anh biết, mà cha anh cũng biết, chẳng qua cha anh vẫn luôn vờ như không biết, ông ấy nói chỉ cần mẹ anh vui là được.”
Không ngờ lại là đáp án này, Lận Đình giật mình sửng sốt một lát, mới nói: “Cha chúng ta... cũng lãng mạn phết nhỉ?”
Nghe vậy, Hoắc Tiếu nhướng mày, thấy cô đã hoàn toàn thả lỏng, anh lại chẳng có tâm trạng nói chuyện phiếm nữa, mà bế cô đi về phía giường.
Đều là người trưởng thành, sao Lận Đình có thể không hiểu tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì cho được.
Nhưng mà, mãi đến khi nằm trên giường, môi bị anh lấp kín, cô vẫn không hiểu, sao người này lại chẳng có dấu hiệu gì thế nhỉ?
Ban nãy vẫn đang trò chuyện về máy may.
“Ngày mai... ngày mai em phải dậy sớm.”
“Ừm, anh gọi em dậy.”
Ý của cô đâu phải thế: “Ừm... Tắt... tắt đèn!”
Hoắc Tiếu kéo dây đèn ở đầu giường, sau một tiếng “tách”, toàn bộ căn phòng chìm trong bóng tối.
Không nhìn rõ nhau, tuy rằng trong nháy mắt đó, cảm giác được phóng đại lên vô số lần, nhưng ít nhất Lận Đình có thể giấu cơ thể đỏ bừng của mình vào bóng đêm.
Điều này khiến cô ít nhiều nhặt về được chút thể diện và cảm giác an toàn.
Nhưng mà, cô chưa thả lỏng được mấy giây, trong bóng đêm đã chợt truyền ra một tiếng hít khí lạnh: “Xuýt... Sao anh lại cắn em?”
“... Xin lỗi.”
“Không... không có gì, em tha lỗi cho anh... Ơ... Sao anh còn cắn tiếp?”
“Ừm, xin lỗi, anh không kiềm chế được.”
“...” Thế thì anh xin lỗi làm gì? Xin lỗi xong cũng có sửa đâu... Xuýt...
Ngày hôm sau.
Tiếng kẻng báo thức không thể đánh thức Lận Đình.
Hoắc Tiếu lại thức dậy với tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Bình thường lúc ở một mình, anh sẽ lập tức ăn mặc chỉn chu rồi trực tiếp đi ra ngoài.
Nhưng bây giờ thì khác, anh có vợ rồi, đêm qua hai người còn trở thành vợ chồng chân chính.
Cảm giác sảng khoái cực độ về thể xác và tinh thần khiến anh vô cùng thỏa mãn, khiến anh có hơi không nỡ rời đi.
Hoắc Tiếu ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm người vợ ngủ đến độ hai má đỏ bừng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau đó... càng nhìn càng thích, cuối cùng không kiềm lòng được cúi người cắn một cái, sau đó mới chột dạ mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng khách, Hồ Tú đã thức giấc, lúc này đang quét dọn.
Hoắc Tiếu khẽ ho một tiếng, rồi nhỏ giọng nói: “Mẹ, hôm nay chúng ta tiếp tục ăn ở căn tin nhé.”
Nghe vậy, Hồ Tú định phản đối theo bản năng, dù sao hương vị của đồ ăn ở căn tin khá bình thường, lại đắt hơn đồ nhà tự nấu.
Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn con trai, bà chợt nhận ra điều gì đó, rồi lập tức gật đầu như trống bỏi. Bà trợn mắt nói dối: “Được, thế cứ ăn thêm một ngày đi, đồ ăn ở căn tin cũng khá ngon.”
Dứt lời, bà vui vẻ rạo rực đi lục lọi đống hành lý.
Tuy bây giờ không có nguyên liệu nấu ăn, nhưng hôm qua đã chuẩn bị sẵn bếp lò rồi.
Bà phải hầm canh táo đỏ đường đỏ con dâu bồi bổ mới được. Bà tập trung và mải mê đến nỗi không biết con trai mình ra ngoài từ lúc nào.
Lận Đình dậy lúc bảy giờ.
So với hôm qua thì hôm nay cô dậy sớm hơn.
Nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay còn phải đến hợp tác xã mua bán mua đồ, cô bèn cố kiềm chế sự khó chịu trong người, vội vàng thức dậy.
Khi Lận Đình nhìn thấy mẹ chồng đang cười tủm tỉm, cô vốn không nghĩ nhiều, dù sao Hồ Tú cũng là người tốt tính.
Nhưng khi phát hiện trong phần đồ ăn sáng của mình có một chén canh táo đỏ đường đỏ, cô lập tức xấu hổ không thôi.
Tuy nói một tháng trước, trong mấy ngày Hoắc Tiếu quay về đại đội Hướng Dương, mẹ chồng cũng nấu món này cho cô.
Nhưng khi đó hai người chẳng làm gì, nên cô không cảm thấy xấu hổ.
Còn... đêm qua, những chuyện nên xảy ra đều đã xảy ra.
Hồ Tú không phải mẹ chồng thích nhìn chằm chằm chuyện trong phòng con dâu.
Cho nên, bà hoàn toàn không biết rằng tối qua là đêm đầu tiên của hai vợ chồng son.