Lận Đình: “Con nghe chị dâu Vấn Lan nói, đồ dùng trong hợp tác xã mua bán của quân đội không được đầy đủ, đoán chừng chúng ta vẫn phải đến cửa hàng bách hóa trên thành phố một chuyến.”
Quân đội nằm ở ngoại ô phía nam, khá hẻo lánh, đồ đạc trong hợp tác xã mua bán có thể ứng phó với những nhu cầu cơ bản của cuộc sống, nhưng không đầy đủ như cửa hàng bách hóa trong thành phố.
Vả lại... Lận Đình khẽ đưa mắt nhìn con gái ghé vào bàn để vẽ tranh, nói: “Miêu Miêu thích vẽ tranh, con muốn mua cho con bé một hộp bút màu.”
Hồ Tú không hiểu: “Cái này cũng bán à?”
Lận Đình: “Có lẽ là có ạ. Cho dù cửa hàng bách hóa không bán, thì chắc hẳn trong nhà trẻ cũng sẽ có thôi.”
Nói đến nhà trẻ, vẻ mặt Hồ Tú tỏ vẻ tán thành: “Sáng nay mẹ hỏi Vấn Lan, con bé nói ba tuổi đã có thể đi nhà trẻ rồi, hai đứa bé nhà ta đi học hơi muộn.”
Lận Đình an ủi bà: “Không sao đâu mẹ, đi nhà trẻ cũng chỉ chơi thôi chứ có học hành gì đâu, chủ yếu con muốn để Miêu Miêu và Quả Quả làm quen với nhiều bạn cùng lứa hơn thôi.”
Hồ Tú vẫn có chút lo lắng: “Bây giờ không phải mùa nhập học, không biết có được nhận vào lớp không nữa?”
Lận Đình cảm thấy chuyện này không khó, nhưng ngoài miệng cô vẫn nói: “Đợi chút nữa chúng ta hỏi Hoắc Tiếu xem sao.”
Tối đến, họ vẫn không nấu cơm.
Hoắc Tiếu vốn định đưa mẹ và vợ con đến căn tin ăn cơm, nhưng hai người không muốn trở thành con khỉ bị người ta nhìn chằm chằm, nên anh chỉ đành tự mình đi mua cơm về.
Bữa tối có đậu phụ hầm khoai tây, đậu phụ khô xào ớt xanh và vài miếng thịt kho tàu còn lại từ lúc trưa.
Lúc ăn cơm, Lận Đình gắp mấy miếng thịt kho tàu phần riêng cho chồng vào bát anh, lại thuận miệng bàn với anh về chuyện cho hai đứa bé đi nhà trẻ: “Bây giờ không phải mùa nhập học, không biết người ta có nhận vào lớp không nhỉ?”
Hoắc Tiếu dùng đũa tách riêng phần mỡ và nạc ở miếng thịt kho tàu, rồi lần lượt gắp vào bát mẹ và vợ con, rồi mới đáp: “Đừng lo, chút nữa anh nói với chị dâu Bàng một tiếng là được.”
Lận Đình nhìn thịt nạc trong bát, khóe môi khẽ cong lên, đúng là cô không thích ăn thịt mỡ: “Chị dâu Bàng là ai?”
Hoắc Tiếu nuốt miếng rau trong miệng: “Là vợ của chính ủy Lữ, cũng là hiệu trưởng nhà trẻ.”
Tuy sư đoàn xe tăng là đơn vị cấp sư đoàn, nhưng không có nghĩa là cả sư đoàn hơn mười nghìn binh lính đều tập trung lại với nhau.
Bọn họ được chia thành từng lữ đoàn, dưới lữ đoàn lại chia thành cách trung đoàn.
Chẳng hạn như đơn vị hiện tại của Hoắc Tiếu là trung đoàn một thuộc lữ đoàn hai.
Cách doanh trại của trung đoàn hai và trung đoàn ba khoảng mười mấy cây số.
Chẳng qua doanh trại của trung đoàn một là trụ sở của lữ đoàn hai, nên khu người nhà, trường học, hợp tác xã mua bán đều tập trung ở đây.
Những sĩ quan trong trung đoàn hai và trung đoàn ba đều phải đóng quân tại doanh trại, một tuần, thậm chí nửa tháng mới được về một chuyến.
Nếu lữ trưởng mở họp, sĩ quan của trung đoàn hai và trung đoàn ba đều phải di chuyển đến trung đoàn một.
Tương tự, nếu sư trưởng họp, mấy người Hoắc Tiếu cũng phải di chuyển đến trụ sở sư đoàn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lận Đình: “Vậy sau này em sẽ đi gặp chị dâu Bàng cùng anh.”
Hoắc Tiếu liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Đợi khoảng nửa tiếng nữa đi, lúc này có lẽ nhà lữ trưởng đang ăn cơm.”
Lận Đình: “Không vội, chờ thêm mấy hôm nữa để Miêu Miêu và Quả Quả quen với nơi này đã.”
Hoắc Tiếu không quá hiểu việc nuôi dạy trẻ con, nhưng anh cũng cảm thấy lời vợ có lý: “Có lẽ mấy hôm nữa chị dâu Bàng sẽ mời chúng ta ăn cơm, đến lúc đó hỏi cũng được.”
Nghe vậy, Hồ Tú có chút căng thẳng: “Sao lại muốn đến nhà Lữ trưởng ăn cơm?”
Trước khi đến đây, bà đã được con dâu phổ cập kiến thức cho biết chức vị lữ trưởng to đến mức nào, đi đến văn phòng của bí thư công xã thôi bà đã sợ hoảng hồn rồi, chứ đừng nói đến việc gặp mặt quan to như lữ trưởng.
Thấy sắc mặt của mẹ chồng tái nhợt, Lận Đình vội vàng an ủi bà: “Có lẽ đây là lệ thường, chứ không phải cố ý mời riêng gia đình ta đâu ạ. Chẳng hạn như Đinh Phi Yến hôm nay, do Hoắc Tiếu là cấp trên của chồng cô ta, nên nếu cô ấy theo quân muộn hơn chúng ta, thì gia đình ta sẽ phải mời gia đình họ một bữa cơm. Mẹ đừng lo, chúng ta đến lộ mặt là được, đến lúc đó mẹ chỉ cần vùi đầu ăn thôi.”
Nghe cô giải thích, sự căng thẳng trong lòng Hồ Tú mới giảm đi vài phần, nhưng bà vẫn không nhịn được mà nhìn con trai mình, xác nhận thêm lần nữa: “Thật thế à?”
Hoắc Tiếu cười gật đầu: “Vâng, thật ra không đi cũng không sao, lữ trưởng và chị dâu Bàng sẽ không để ý đâu.”
Nghe vậy Hồ Tú có chút không muốn đi, nhưng bà hiểu nhân tình thế thái, nên vẫn gật đầu: “Đi chứ, coi như đi để mở mang tầm mắt, quan lớn như thế cơ mà, ngày thường làm gì có cơ hội lui tới.”
Lận Đình trêu bà: “Mấy nữa viết thư gửi về nhà, mẹ hãy kể với thím hai chuyện mẹ gặp mặt lữ trưởng, chắc chắn thím ấy sẽ hâm mộ đến đỏ mắt cho xem.”
Quả nhiên Hồ Tú bị chọc cười: “Hì hì... con đừng trêu mẹ.”
Bầu trời mùa xuân tối muộn hơn mùa đông.
Lúc họ ăn cơm xong đã hơn sáu rưỡi, nhưng ngoài trời vẫn còn tia sáng.
Hoắc Tiếu phụ trách rửa bát, Hồ Tú và Lận Đình rửa ráy cho đám trẻ.
Nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn, hơn nữa ban ngày đã tắm rửa rồi, nên lúc này Lận Đình và mẹ chồng chỉ rửa ráy mặt mũi và tay chân cho hai đứa bé thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chờ đưa hai đứa bé về phòng mẹ chồng, lại mở radio cho chúng nghe, Lận Đình mới đi tắm rửa.
Đúng rồi, trong quân đội có thể sử dụng điện.
Điều này khiến Lận Đình hạnh phúc phát khóc.
Có trời mới biết dùng đèn dầu rắc rối thế nào, không những ánh sáng ảm đạm, mà còn phải thường xuyên lau chùi, nếu không chú ý chút là cổ đèn sẽ đen thùi lùi.
Tuy nói ở quân đội thống nhất tắt đèn vào lúc mười giờ, nhưng Lận Đình cũng rất thỏa mãn rồi.
Dù sao ở thời này không có di động, máy tính hay ti vi để g.i.ế.c thời gian, nên mọi người đều đi ngủ sớm.
Nhớ đến cuộc sống ở đại đội Hướng Dương, Lận Đình không khỏi nhớ đến một số chuyện khác.
Sau khi lăn hai vòng trên giường, cô lại chui ra khỏi chăn.
Tìm giấy bút bắt đầu viết thư về nhà.
Thật ra ban ngày Hoắc Tiếu đã giúp cô gọi điện về báo bình an.
Nhưng cô muốn tự viết thư cho người nhà, kể cho họ nghe về cuộc sống hiện tại, ít nhất cũng có thể khiến cha mẹ, anh trai và chị dâu yên tâm.
“Đang viết gì thế?” Hoắc Tiếu vốn tưởng vợ đã nằm trong chăn, không ngờ vừa đẩy cửa ra đã thấy cô ghé vào bàn viết gì đó.
Lận Đình không quay đầu lại, đáp: “Em viết thư cho cha mẹ.”
Hoắc Tiếu đi đến bên cạnh vợ, sau khi quét mắt nhìn những dòng chữ xinh đẹp trên giấy, anh đặt hai tay lên vai cô: “Chút nữa anh cũng viết vài câu.”