“Đồ gia dụng chắc hẳn do quân đội cấp phát thống nhất, nếu mẹ không thích, chúng ta có thể tự may khăn trải bàn để che lại.” Lận Đình cũng có chút vui mừng, nếu điều kiện cho phép, ai mà chẳng muốn ở căn nhà sạch sẽ khang trang một chút.
Chẳng qua lúc này cô có hơi mệt, chẳng còn sức đâu mà đi xem nhà mới. Cô đặt Miêu Miêu xuống đất, ý bảo cô bé và Quả Quả tự đi khám phá ngôi nhà, còn mình thì đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế.
Thấy vậy, Hồ Tú không để ý đến những chuyện khác nữa, mà đau lòng hỏi cô: “Con mệt à? Nếu không mẹ trải giường chiếu cho con, con ngủ trước một lát nhé?” Suốt dọc đường đi, con dâu lo lắng sẽ xảy ra chuyện không may, nên vẫn luôn thức trắng đêm canh gác, bà muốn thay ca cho cô, cô còn không đồng ý.
Lận Đình lắc đầu: “Con ngồi nghỉ một lát là được, chút nữa chúng ta còn phải đến nhà chị dâu Vấn Lan ăn cơm.”
Hồ Tú ngạc nhiên: “Vậy à? Thế con ngồi nghỉ trước đi, mẹ đi tìm chút đồ, cũng không thể đi tay không đến nhà người ta được.”
Lận Đình đồng ý với quan điểm này của bà: “Lấy một con thỏ hun khói đi ạ.”
“Thế có ít quá không?” Dù sao một nhà năm người qua đó hết.
Lận Đình lại không cảm thấy ít, một con thỏ nặng vài cân, vả lại chờ mấy hôm nữa hết mệt, gia đình họ cũng phải mời lại.
Nhưng mẹ chồng là người không thích chiếm hời của người khác, cô cũng đành theo ý của bà: “Vậy, mẹ lấy thêm một con nữa cho có đôi có cặp.”
Quả nhiên, Hồ Tú nở nụ cười: “Được, con nghỉ ngơi đi, để mẹ lấy cho.”
Hoắc Tiếu trả xe xong thì đến phòng làm việc của lão Hình, gọi anh ta cùng về khu người nhà.
Vài phút sau khi ai về nhà nấy, anh thay một bộ quần áo sạch sẽ, dẫn mẹ và vợ con sang nhà anh ta.
Vân Mộng Hạ Vũ
Họ vừa vào cửa, khi Hình Quốc Cường nhìn thấy vợ lão Hoắc, anh ta chợt nhận ra những lời khen ngợi hoa mỹ trong miệng vợ mình không phải nói quá.
Đồng thời, anh ta còn nhìn Hoắc Tiếu với ánh mắt trêu chọc, trêu chọc anh sốt sắng đón người.
Hoắc Tiếu không thèm để ý đến ánh mắt trêu đùa của anh ta, tầm mắt anh vẫn dán chặt vào người mẹ và vợ.
Thấy hai người và chị dâu hòa thuận, cặp song sinh long phượng cũng được hai đứa con trai của lão Hình rủ chơi cùng, chẳng có hai mất tự nhiên cả, anh mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thấy anh cẩn thận như vậy, Hình Quốc Cường ngồi cạnh anh có hơi ngạc nhiên, anh ta nhỏ giọng hỏi: “Có cần phải vậy không? Con cái đã lớn thế rồi, sao vợ chồng già còn dính nhau thế?”
Nghe vậy, Hoắc Tiếu im lặng vài giây, nhưng cũng không giải thích chuyện hai đứa bé là con nuôi.
Thật ra, ở thời đại này, nhận nuôi con của đồng đội đã mất là chuyện rất bình thường, nhưng anh đã cố ý thay đổi hoàn cảnh sống, tức là anh không muốn mạo hiểm.
Lại nói, hai đứa bé ngày càng lớn, anh không muốn chúng lo lắng về chuyện bản thân không phải con ruột của anh.
Đương nhiên, anh càng không nỡ để người ngoài dùng ánh mắt dò xét, thậm chí giám sát người mẹ kế là Đình Đình.
Cho nên, cuối cùng Hoắc Tiếu cũng chỉ thản nhiên nói: “Anh không hiểu đâu.”
Hình Quốc Cường cạn lời, vừa định phản bác: cứ làm như tôi không có vợ ấy, thì chợt nghe thấy tiếng vợ mình gọi từ phía bàn ăn: “Ăn cơm thôi!”
Từ khi Hoắc Tiếu vào đơn vị đến nay, đây là lần đầu tiên anh đến nhà Hình Quốc Cường ăn cơm.
Nếu là bình thường, chắc chắn Hình Quốc Cường sẽ rủ anh uống vài chén.
Nhưng hôm nay Hoắc Tiếu đã vất vả đi đón người nhà, tất nhiên anh muốn nghỉ ngơi.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân anh ta bảo vợ gói sủi cảo.
Vì ăn nhanh.
Vì vậy, chờ một nhà năm người ăn no rồi quay về nhà mình, thời gian mới chỉ qua hai mươi mấy phút.
Đáng lẽ ra không nên về nhanh như vậy, dù sao gia đình người ta đã mời cơm, cho dù có muốn nghỉ ngơi đến đâu cũng không thể ăn xong rồi chạy.
Nhưng người lớn có thể chịu được, trẻ con thì không.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cặp song sinh long phượng vừa ăn được một nửa đã lần lượt thiếp đi trong lòng cha mẹ.
Vì thế mới có cảnh tượng vửa cơm nước xong đã bị “đuổi về nhà”.
Lận Đình và Hồ Tú đều khá ngại ngùng, nhưng lại không nỡ để hai đứa bé mệt mỏi thêm, vì vậy thuận thế về nhà.
“Vốn còn định tắm rửa cho hai đứa.” Hồ Tú nhận lấy Quả Quả từ lòng con trai, sau khi cởi quần áo rồi nhanh nhẹn nhét cậu bé vào chăn, bà lại duỗi tay nhận lấy Miêu Miêu trong lòng con dâu.
Lận Đình biết mẹ chồng là người thích sạch sẽ, bèn đề nghị: “Con đi đun chút nước ấm, lau tay chân cho hai đứa nhé?”
Hồ Tú lắc đầu: “Không cần đâu, ngày mai thay vỏ chăn là được.”
Trẻ con có thể không tắm rửa, nhưng người lớn thì không.
Cho nên, sau khi sắp xếp xong cho cặp song sinh long phượng, lại dặn con trai ở nhà trông hai đứa, Hồ Tú mới cùng con dâu cầm quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân đã chuẩn bị sẵn đi đến phòng tắm, sau khi tắm giặt sạch sẽ lại vội vàng quay về.
Đây là cảnh tượng chung của những gia đình có con nhỏ.
Lúc về đến nhà, tóc của Hồ Tú ngắn nên vừa kịp khô, bà bèn chuẩn bị về phòng ngủ một giấc.
Nhưng trước khi về phòng, bà vẫn không quên dặn con trai đừng động vào hành lý, bà muốn tự mình sắp xếp.
Tuy Lận Đình rất thích tóc dài ngang lưng, nhưng vào những lúc thế này, cô lại rất hâm mộ những người có tóc ngắn, vì nó nhanh khô.
Không như cô, dù mí mắt sắp đánh nhau đến nơi rồi, vẫn phải gắng gượng lau tóc.
Lúc Hoắc Tiếu vào phòng ngủ lấy quần áo chuẩn bị đi tắm, thì nhìn thấy vợ ngồi bên mép giường ngủ gật, mái tóc dài đen nhánh buông xõa sang một bên, trên tay cô cầm chiếc khăn tắm đã khô một nửa.
Dáng vẻ này, rõ ràng đã mấy ngày không được ngon giấc.
Thấy cô như vậy, Hoắc Tiếu vừa buồn cười vừa đau lòng.
Ban nãy mẹ lén nói với anh, mấy ngày nay vì chăm sóc cho bà và hai đứa bé, Lận Đình chưa có lấy một giấc ngủ ngon.
Nghĩ đến đây, Hoắc Tiếu sải bước lại gần cô, lấy đi chiếc khăn tắm trong tay cô, giúp cô lau tóc.
Lúc này Lận Đình đang rất buồn ngủ, phải ngơ ngác mất mấy giây cô mới nhận ra chồng mình đang làm gì.
Bế cũng bế rồi, ôm cũng ôm rồi, lúc này đây lại chẳng có ai khác, cô lại mệt đến độ chẳng có hơi sức đâu mà xấu hổ nữa, vì thế cô mặc kệ để anh lau giúp mình.
Nhưng tóc cô quá dài và dày, lại không có máy sấy, nên phải lau rất lâu.
Không biết đã qua bao lâu, nhưng cuối cùng cô thật sự không thể gắng gượng được nữa, vì thế bèn tựa đầu vào thắt lưng anh, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Thật ra lúc này đầu óc Lận Đình vẫn còn chút tỉnh táo, nhưng cô mệt đến độ không mở nổi mắt.
Cho nên, cô vẫn cảm nhận được bàn tay to của Hoắc Tiếu đang dịu dàng xoa xoa đầu mình.
Cũng có thể cảm giác được động tác nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đắp chăn cho cô của đối phương.
Ừm... và cả nụ hôn trộm lên trán cô nữa.