Xe tải chỉ có hai ghế ngồi, nhưng thùng xe phía sau có bạt vải che nên người ngồi trong cũng không thấy lạnh.
Giống như khi ở nhà ga, Hoắc Tiếu đỡ mẹ mình xuống trước, lại đỡ hai đứa con, cuối cùng mới đỡ vợ xuống dưới.
Lận Đình cảm thấy xấu hổ khi anh bế mình xuống trước mặt nhiều người như vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhất là khi nghe thấy ai đó cười trêu “Tình cảm vợ chồng nhỏ tốt thật đó”, hai vành tai cô ửng hồng. Cô không khỏi lườm người đàn ông một cái: “Chỉ cao có ngần này, em có thể tự mình xuống, ai mượn anh bế?”
Hoắc Tiếu thành thật nói: “... Bế thuận tay.”
Lận Đình: “...”
Khi Đường Vấn Lan rửa tay chạy tới, thì vừa hay nhìn thấy hình ảnh đoàn trưởng Hoắc bế vợ xuống xe.
Trong lòng cô ấy thầm hâm mộ, không ngờ đoàn trưởng Hoắc lại là người yêu vợ đến vậy.
Cô ấy không khỏi nhớ lại ngày mình chuyển đến, lão Hoắc còn chẳng thèm xách đồ giúp cô ấy chứ đừng nói đến việc bế cô ấy xuống xe, chút nữa quay về, cô ấy nhất định phải trút giận lên anh ta mới được.
Dáng dấp không đẹp bằng người ta thì cũng thôi đi, đằng này đến giác ngộ còn thấp hơn người ta nữa.
Chẳng qua lúc này không phải lúc so đo mấy chuyện đó, Đường Vấn Lan vẫn nhớ rõ lời dặn của chồng.
Cô ấy vội chen qua đám người, cười tiến lên chào hỏi: “Đoàn trưởng Hoắc, đón người về rồi à?”
Hoắc Tiếu quay đầu lại, sau khi thấy rõ người đến là ai, anh khẽ gật đầu với đối phương rối mới kéo mẹ và vợ mình đến bên cạnh, bắt đầu giới thiệu hai bên.
Hồ Tú có chút câu nệ, sau khi nghe hết lời con trai nói, bà chỉ cười nói: “Chào đồng chí Tiểu Đường nhé.”
Lận Đình không phải người quá nhiệt tình với người lạ, nhưng ban nãy Hoắc Tiếu đã nói đây là vợ của đồng nghiệp anh, hai nhà còn là hàng xóm, vì vậy cô bèn nở một nụ cười, mang theo sự thân thiết vừa đủ: “Xin chào chị dâu, em là Lận Đình, bọn em vừa tới nên có rất nhiều điều không hiểu, sau này sẽ phải làm phiền chị nhiều.”
Đường Vấn Lan từng làm việc ở đoàn văn công, tuy chỉ mới nhảy múa được một năm đã không chịu nổi sự khổ cực, phải xin chuyển sang bộ phận hậu cần, nhưng diện mạo của cô ấy khá thanh tú, cô ấy cũng tự nhận bản thân từng gặp rất nhiều người đẹp, thế nhưng vẫn bị choáng ngợp trước diện mạo của vợ đoàn trưởng Hoắc.
Diện mạo này, khí chất này, làm gì giống người đi ra từ vùng núi cơ chứ? Cô còn giống người thành phố hơn cả người thành phố là cô ấy đây này.
Nhưng cô quá trẻ, không giống người từng sinh con.
Đương nhiên, dù trong lòng rất tò mò, nhưng lúc này quan hệ giữa hai nhà vẫn chưa quá thân thuộc, Đường Vấn Lan sẽ không ngu ngốc hỏi linh tinh.
Cô ấy cười đáp lại: “Nói gì mà phiền hay không phiền, chồng chúng ta công tác cùng sư đoàn, hai nhà lại là hàng xóm sát nhau, nên qua lại nhiều hơn mới phải.”
Dứt lời, cô ấy cúi đầu nhìn cặp song sinh long phượng, trong lòng không khỏi khen ngợi: “Đây là con hai người ư? Xinh thật đấy, trắng trẻo dáng yêu vô cùng.” Vừa trắng vừa mập.
Lận Đình đưa tay xoa đầu Miêu Miêu đang ôm đùi mình, phát hiện cơ thể cô bé có chút cứng đờ, cô bèn cúi người bế cô bé lên, cười giới thiệu: “Đây là con gái em, tên là Miêu Miêu, đứa bé trong lòng mẹ chồng em là con trai, tên là Quả Quả, tính cả tuổi mụ thì được bốn tuổi rồi.” Dứt lời, cô lại quay đầu nhìn hai đứa con: “Miêu Miêu, Quả Quả, chào bác đi.”
Miêu Miêu ỷ lại quàng tay qua cổ cô, nghe cô nói vậy, dù cô bé vẫn có chút căng thẳng khi đến một môi trường xa lạ, vẫn phối hợp nghiêng đầu nhìn Đường Vấn Lan, cất giọng sữa chào hỏi: “Cháu chào bác ạ.”
Trước nay Quả Quả vẫn luôn to gan, sau khi chào hỏi, cậu bé còn nở một nụ cười hở răng với đối phương.
“Ôi chao, ngoan quá. Lận Đình, con cái của em được dạy dỗ rất tốt.” Đường Vấn Lan cũng có hai đứa con trai, đứa lớn mười tuổi, đứa bé bảy tuổi, đang ở độ tuổi người ghét chó chê, điều đó khiến cô ấy càng yêu thích sự ngoan ngoãn của cặp song sinh long phượng hơn.
Lận Đình vuốt ve sống lưng của con gái trong lòng, cười đáp: “Chị dâu gọi em là Tiểu Lận hoặc Đình Đình là được, trộm vía cả hai đứa đều rất hiểu chuyện, cũng nhờ mẹ chồng em quan tâm dạy dỗ cả, chứ em cũng chẳng chăm sóc chúng được bao nhiêu.”
Dáng dáp Lận Đình xinh đẹp, tính cách lại hào phóng linh hoạt, khiến lòng Đường Vấn Lan cảm thấy nhẹ nhõm vài phần: “Được, thế từ này chị sẽ gọi em là Lận Đình nhé. Chị lớn hơn em vài tuổi, em cứ gọi chị là chị dâu Vấn Lan là được.”
Ấn tượng đầu tiên của Lận Đình về đối phương khá tốt, hai bên lại có ý tiếp xúc làm quen, vì thế khi Hoắc Đình và cậu lính cần vụ chuyển hết đồ đạc vào nhà, anh bèn phát hiện hai người phụ nữ đã trò chuyện đến khí thế ngất trời.
Hoắc Tiếu không hiểu nổi tình bạn của phụ nữ, nhưng thấy vợ có thể thích nghi nhanh như vậy, trong lòng anh vẫn rất vui vẻ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh lại lo cô mệt mỏi sau khi bôn ba cả quãng đường dài, nhưng vẫn gắng gượng trò chuyện tiếp khách, nên sau vài giây do dự, anh vẫn tiến lên nói: “Đình Đình, tối nay không cần nấu cơm đâu, chờ chút nữa đi trả xe, anh tiện đường ghé căng tin mua vài món là được.”
Nghe vậy, Lận Đình còn chưa kịp trả lời, Đường Vấn Lan đã tỏ vẻ ảo não: “Ôi, nhìn cái trí nhớ của chị này, chỉ mải lôi kéo Đình Đình trò chuyện, mà quên mất chuyện quan trọng. Không cần đặt cơm căn tin đâu, đến nhà chị ăn đi, chị đã gói rất nhiều sủi cảo, chỉ chờ mọi người đến là thả vào nồi luộc thôi đấy.”
Lận Đình liên tục xua tay: “Không cần đâu ạ, không cần làm phiền chị dâu đâu, bọn em ăn tạm cho qua bữa là được.”
Đường Vấn Lan: “Khách sáo thế làm gì? Hai gia đình chúng ta còn phải sống chung một khoảng thời gian dài, lại nói chị cũng gói xong hết cả rồi... Quyết định thế nhé, mọi người ngồi nghỉ một lát đi rồi sang nhà chị.”
Thấy chị dâu Vấn Lan chẳng thèm chờ họ trả lời đã vội xoay người rời đi, Lận Đình nhìn chồng dò hỏi: “Ý anh thế nào?”
Hoắc Tiếu an ủi: “Đi thôi, lão Hình và chị dâu đều là người không tệ.”
Nghe vậy, Lận Đình không nói thêm gì nữa, cô bế đứa bé vào nhà trước: “Vậy anh đi trả xe đi, em và mẹ ở nhà chờ anh về, rồi cả nhà cùng sang.”
Nhưng khi xoay người, nhìn thấy bụi bặm dính đầy lưng người đàn ông, cô giúp anh phủi sạch theo bản năng.
Thấy vậy, Hoắc Tiếu cong môi, anh thích sự gần gũi của vợ.
“Căn nhà này cũng là nhà ngói, còn sơn tường trắng, diện tích cũng bằng căn nhà ở quê, chẳng qua đồ gia dụng quá cứng nhắc, nhóc Tiếu chẳng có mắt thẩm mĩ gì cả.” Thấy con dâu tiến vào, Hồ Tú đã sớm đi dạo một vòng khắp căn nhà tỏ vẻ hài lòng với chỗ ở mới, nhưng sau đó lại không nhịn được mà ghét bỏ hai câu.