Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn

Chương 67: Chương 67



Một lát lâu sau, nhìn những đôi tình nhân đến đi vội vàng, Hà Tiểu Quân lại không nhịn được mà cảm thán, hi vọng hôm nay xe lửa đừng trễ giờ...

Hoắc Tiếu có dáng người cao, đôi chân dài thẳng tắp, lại khoác bộ quân phục nên dù đứng trong nhà ga Thiên Kinh đông đúc, anh vẫn thu hút sự chú ý của người khác như cũ.

Sau khi vào sân ga, anh không chen chúc vào đám đông, mà tìm một vị trí dễ nhìn thấy xe lửa vào trạm, rồi đứng chờ ở đó.

Hoắc Tiếu có thể cảm nhận được tầm mắt đánh giá của mọi người xung quanh, nhưng anh không quan tâm cho lắm, anh chỉ cảm thấy vui vẻ khi giấc mơ trong lòng anh cuối cùng cũng trở thành sự thật, gia đình anh cuối cùng cũng có thể đoàn tụ.

Nói đến đây, anh lại cảm thấy có lỗi với gia đình.

Trở thành quân nhân là tín ngưỡng từ nhỏ của Hoắc Tiếu, nhưng anh là con một trong nhà.

Trước đây, nói hai mẹ con anh sống nương tựa vào nhau cũng không phải nói quá.

Sau khi tiến vào bộ đội, từ lúc biết phó đoàn có thể nộp đơn xin cho người nhà theo quân, ngày bắt đầu chẳng kể ngày đêm, luyện tập đủ loại các kỹ năng quân sự, học tập kiến thức văn hóa, lại liều mang kiếm quân công.

Cuối cùng, năm thứ tư sau khi nhập ngũ, anh được như ý nguyện, được đơn vị cử đến trường quân đội học tập chuyên sâu.

Sau khi nhận được bằng tốt nghiệp đại học, dưới tình huống quân đội thiếu hụt nhân tài cấp cao, con đường thăng chức của anh dễ đi hơn nhiều.

Trong mắt nhiều người, có thể mục đích của anh quá thực dụng, nhưng Hoắc Tiếu tin rằng sơ tâm muốn bảo vệ quốc gia của anh sẽ không bao giờ thay đổi.

Anh chỉ muốn làm một công đôi việc, chỉ khi leo lên vị trí cao, anh mới được đoàn tụ cùng mẹ.

Chẳng qua sau này vẫn chưa tìm được dịp nào thích hợp, vả lại mẹ anh cũng không nỡ xa quê, vì vậy chuyện theo quân trở thành một cuộc giằng co giữa anh và mẹ.

Mãi đến khi nhận nuôi cặp song sinh long phượng, thành phố Dung có quá nhiều người quen biết anh, sợ thân phận của hai đứa bé bị lộ, anh mới tạm thời từ bỏ ý định dẫn mẹ theo quân.

Vân Mộng Hạ Vũ

 

Bây giờ anh hai mươi chín tuổi, được điều đến một đơn vị có hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, cuối cùng tâm nguyện nhiều năm của anh cũng được thực hiện.

Hoắc Tiếu còn vui vẻ hơn anh tưởng tượng nhiều, vì lúc này đây, trong cuộc đời anh không chỉ có mẹ và hai con, mà còn có vợ nữa.

Một người vợ hợp ý anh về mọi mặt…

“Tu tu...” Không biết qua bao lâu, tiếng còi xe lửa hơi nước truyền tới, Hoắc Tiếu vốn chìm trong nỗi nhớ nhung chợt lấy lại tinh thần.

Anh vô thức nhìn về hướng xe lửa vào ga, lại chỉ có thể nhìn thấy sương khói mơ hồ.

Nhưng, điều này cũng đủ để trái tim Hoắc Tiếu đập mạnh, tâm trạng anh sôi sục và phấn khích như tâm trạng của tất cả các hành khách trên sân ga:

“Xe lửa đến rồi.”

“Xe lửa vào trạm rồi.”

“Đến đây, đến đây, nhanh lên.”

“Sải bước nhanh lên.”

“Mọi người đừng chen chúc, chen chúc là ngã đó.”

“...”

Hoắc Tiếu hiểu rõ sự phân bố của các toa tàu, nên khi hầu hết mọi người đang hò hét và tụ tập ở đầu tàu, thì anh lại chạy thẳng về mấy thùng xe ở phía sau.

Quả nhiên, khi chạy đến toa tàu thứ ba từ dưới lên, cách tấm kính cửa sổ, anh nhìn thấy người vợ mà mình vẫn luôn nhớ mong.

Cùng lúc này, Lận Đình cũng nhìn thấy Hoắc Tiếu đứng trong đám người.

Đầu tiên cô cười vẫy tay với anh, sau đó lại gọi mẹ chồng và hai đứa bé nhìn ra cửa sổ.

Tuy cặp song sinh long phượng vẫn nhớ mặt cha, nhưng thời gian ở chung không quá dài, nên cũng không có quá nhiều tình cảm.

Hơn nữa, hai đứa mong được xuống xe hơn là được gặp cha.

Trái ngược với hai đứa bé, Hồ Tú kích động không thôi. Thấy cặp nam nữ ở cùng toa nhảy cửa sổ xuống, bà cũng nhấc chân nhảy theo.

Lận Đình bị dọa sợ, cô sợ mẹ chồng sảy chân ngã, nên vô thức đưa tay túm chặt quần áo bà.

Cũng may lúc này Hoắc Tiếu đã chen đến phía dưới cửa sổ, anh giơ tay đón lấy bà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chờ mẹ an toàn tiếp đất, Hoắc Tiếu lại đưa tay về phía vợ: “Đằng trước đông lắm, em cũng nhảy cửa sổ xuống đây đi, đừng sợ, anh đỡ em.”

Trước kia Lận Đình từng nhảy cửa sổ một lần rồi, khi đó cô được anh hai bế xuống.

Thế nên cô cũng coi như đã có kinh nghiệm nhảy cửa sổ, vì thế sau khi Hoắc Tiếu lên tiếng, cô đưa hai đứa bé ra trước, sau đó là chiếc túi nhỏ cô vẫn mang theo người.

Cô kiểm tra lại lần nữa, khi chắc chắn rằng không bỏ quên thứ gì trên toa xa, cô mới trèo qua cửa sổ.

Sau đó, phần eo bị siết chặt, cả người an toàn tiếp đất.

Tốc độ nhanh đến mức Lận Đình chẳng có thời gian mà bày tỏ sự xấu hổ, ngại ngùng.

Gặp mặt chồng, tất nhiên cô rất vui vẻ.

Nhưng trong hoàn cảnh đông đúc, ồn ào, nói chuyện cũng phải hét lớn tiếng mới có thể nghe thấy giọng nhau thế này, thật sự không thích hợp để ôn chuyện.

Huống chi còn có rất nhiều hành lý đang chờ lấy.

 

Hoắc Tiếu xoay người, mỗi tay bế một đứa con, cất cao giọng nói: “Ở đây đông quá, hành lý cứ để đó lát lấy sau, giờ anh đưa mọi người ra xe trước.”

Lận Đình đồng ý, nhà ga thường xảy ra chuyện trẻ con mất tích, huống hồ hai đứa bé nhà cô vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp thế này.

Nhưng cô cũng hơi lo lắng sẽ có người cầm nhầm hành lý của mình, vì thế cô cất cao giọng đáp lại: “Anh đưa con và mẹ ra xe trước đi, em tìm tiếp viên nhà xe, rồi chờ anh ở cửa toa hành lý nhé.”

Hoắc Tiếu nhìn dòng người tấp nập, lo lắng: “Hay là em cũng ra ngoài luôn đi?”

Lận Đình: “Anh yên tâm đi, chẳng lẽ anh quên chuyện lần trước em một mình đi tìm anh rồi à?”

Nghe vậy, Hoắc Tiếu cũng không ép cô nữa, chẳng qua trước khi rời đi, anh vẫn không nhịn được mà dặn dò: “Đừng nói chuyện với người lạ nhé.”

Anh coi cô là trẻ con đấy à? Lận Đình có chút dở khóc dở cười: “Em biết rồi cha Hoắc ạ.”

Hoắc Tiếu: “...”

Nhà ga cách đơn vị của Hoắc Tiếu khoảng một tiếng rưỡi đường xe.

Khi nhóm người Lận Đình xuống xe thì đã hơn ba giờ chiều.

Lại mất thêm một khoảng thời gian để chuyển hành lý nữa.

Cho nên khi họ đến đơn vị, đồng hồ đã chỉ hơn năm giờ.

Khi xe tải tiến vào khu người nhà, lo có trẻ con đột nhiên lao ra, nên Hoắc Tiếu thường xuyên bóp còi.

Vì thế, khi họ đi đến trước cửa nhà, đã có rất nhiều vợ quân nhân bị tiếng còi thu hút. Mấy chị mấy thím vây quanh xe, bàn tán sôi nổi.

Hoắc Tiếu không để ý đến sự tò mò và đánh giá của đám người này, dù sao mọi người luôn thích hóng hớt, dù nhà ai chuyển đến cũng sẽ được hưởng “đãi ngộ” này thôi.

Cho nên, sau khi dừng xe, nhảy xuống khỏi vị trí ghế lái, anh gật đầu chào hỏi với nhóm người rồi đi thẳng về thùng xe phía sau.

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.