Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn

Chương 63: Chương 63



Trần Quế Lan bĩu môi, bây giờ đang sống cuộc sống tập thể, bà ta cố gắng để người khác hưởng à? Hơn nữa: “Cả ngày ra đồng làm việc mệt c.h.ế.t mệt sống, một công điểm cũng chỉ ba hào.”

Hồ Tú lườm bà ta một cái: “Thế sao hồi còn trẻ tôi dạy thím đỡ đẻ kiếm tiền, thím không chịu học cho đàng hoàng?”

Nghe thấy bà nói vậy, Trần Quế Lan nghẹn lời, nhưng bà ta không muốn thừa nhận bản thân sợ chịu khổ, nên đảo mắt rồi chuyển đề tài: “Đúng rồi, chị cả, ngày kia Đại Ny sẽ xem mắt với người ta.”

Năm nay Hoắc Ny Ny đã mười tám, đúng độ xuân thì, diện mạo cũng xinh xắn, nên thường xuyên có người đến hỏi ý làm mai.

Nhưng mẹ ruột cô ấy lại không đáng tin cậy, thân là bác dâu cả, Hồ Tú đang thái hành không nhịn được mà lắm miệng vài câu: “Người lần này thế nào?”

Trần Quế Lan cười đến độ chỉ thấy răng không thấy mắt: “Là người trấn trên, chị yên tâm, lần này em đã hỏi thăm cẩn thận rồi. Đối phương rất cao, trong nhà cũng có tiền, nhà ngói ba gian, trên có tám chị gái hiếu thuận, trong nhà chỉ có mỗi mình nó là con trai. Chờ tương lai hai ông bà cụ trong nhà mất rồi, không phải tất cả thứ tốt đều rơi vào tay Ny Ny nhà em ư?”

Hồ Tú: “...”

Trong chái phòng phía Đông.

Dưới ngọn đèn dầu mờ nhạt, Lận Đình đang thu dọn quần áo để tắm rửa.

Cô định tối nay sẽ gội đầu tắm rửa, thuận tiện tắm rửa cho cả hai đứa bé, dù sao phải ngồi xe lửa vài ngày, mà trên xe lại không có chỗ tắm.

Đại Ny vừa khâu đế giày, vừa trông nom hai đứa bé, cũng thuận miệng nhắc đến việc này.

 

Trải nghiệm xem mắt lần trước không được tốt lắm, bây giờ mới qua một tháng đã lại xem mắt mối tiếp theo, trong lòng cô gái nhỏ vô cùng bất an, nên muốn nghe ý kiến của chị dâu cả.

Lận Đình không vội nói chuyện, mà nhìn Hoắc Phù Dung đang rơi vào trầm tư ở bên cạnh: “Phù Dung cảm thấy điều kiện nhà trai thế nào?”

Hoắc Phù Dung tỉnh táo lại, cau mày: “Gia đình chỉ có một đứa con trai, chắc chắn là được người nhà cưng chiều ghê lắm, chỉ sợ tính cách không tốt.”

Cô ấy mới mười bảy tuổi, còn chưa từng ra khỏi trấn trên, có thể nhìn thấu điểm này coi như đã rất mẫn cảm rồi. Lận Đình lại nhìn về phía Đại Ny: “Em cảm thấy thế nào?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Đại Ny do dự: “Em cũng không biết nữa, nhưng... nếu gia đình có nhiều anh em trai, chỉ sợ lại xảy ra mâu thuẫn giữa các chị em dâu.”

Trong thôn hiếm có con dâu nhà ai hòa thuận như mẹ cô ấy với bác dâu cả và thím ba, nguyên nhân chủ yếu của sự hòa thuận này là do tiếng nói của bác dâu cả có trọng lượng trước hai đứa em.

Nhưng Đại Ny tự hiểu lấy mình, tính cách của cô ấy không cứng rắn hơn cục bột là bao, cô ấy thật sự không muốn sống một cuộc sống cãi cọ suốt ngày chỉ vì vài cọng hành hay vài tép tỏi.

Lận Đình thấu hiểu sự sợ hãi của cô gái nhỏ, dù sao tính cả tuổi mụ, năm nay cô ấy cũng chỉ mới mười tám: “Góc độ nhìn nhận vấn đề của mỗi người là khác nhau, chị chỉ nói quan điểm của chị thôi nhé. Theo chị, tốt nhất không nên xem mắt với người có điều kiện như thế.”

Đại Ny dừng công việc trong tay, nhìn về phía cô: “Vì sao ạ?”

Phù Dung tuy không nói chuyện, nhưng gương mặt cũng không giấu được sự nghi hoặc.

Lận Đình chỉ nói: “Trên cậu ta có tám chị gái, cả nhà lại chỉ có mỗi cậu ta là con trai, chỉ điểm này thôi đã đủ xác định gia đình này trọng nam khinh nữ.”

Vẻ mặt Đại Ny mờ mịt: “Nhưng... nếu không có con trai sẽ bị người ta cười nhạo.”

Đây là lối suy nghĩ cố hữu do hoàn cảnh hiện tại tạo thành, Lận Đình không ngạc nhiên, cũng không bực mình, mà hỏi lại: “Thế, nếu em và cậu ta kết hôn, cứ mãi sinh được con gái thì em tính sao? Hay là em thật sự định sin mười tám đứa?”

Tất nhiên Đại Ny không muốn, nhưng: “... Chắc không xui xẻo đến vậy đâu, dù sao mẹ em cũng sinh được ba người con trai mà.”

Khóe môi Lận Đình giật giật, cô không nhịn được mà phổ cập kiến thức cho cô ấy: “Sinh nam hay sinh nữ, đều do người đàn ông quyết định cả.”

Hoắc Phù Dung và Đại Ny đồng thời trợn tròn mắt: “Sao lại thế ạ?” Không phải trẻ con được sinh ra từ bụng phụ nữ ư?

Lận Đình phổ cập đơn giản cho hai cô ấy kiến thức về nhiễm sắc thể, sau đó dưới biểu cảm kinh ngạc đến chấn động của hai cô ấy, cô nói tiếp: “Cho dù thai đầu em may mắn sinh được một đứa con trai thì thế nào, xưa nay chị gái coi như nửa mẹ chồng, nhà trai lại có đến tám cô chị gái, em có đến tận năm mẹ chồng, còn khó sống hơn sống với chị em dâu nhiều.”

Hoắc Phù Dung cáu kỉnh nói: “Chờ em kết hôn, em sẽ tìm một người đàn ông mà cha mẹ đều mất, còn có sẵn con trai, em trực tiếp làm mẹ kế cho rồi.”

Nghe vậy, Lận Đình giơ tay gõ trán cô gái nhỏ: “Nói linh tinh gì thế? Mẹ kế nào có dễ làm như thế?”

Hoắc Phù Dung xoa xoa vị trí bị gõ, thở dài: “Thế không phải bớt việc à? Không có cha chồng mẹ chồng bắt nạt, cũng không cần sợ sẽ không sinh được con trai, tốt biết bao.”

Tốt cái rắm ý! Lận Đình thấy Đại Ny thế mà có vẻ động lòng thật, bèn cảm thấy cạn lời: “Đừng nghĩ linh tinh, mẹ kế gì đó, trừ khi vạn bất đắc dĩ, nếu không đừng bao giờ nghĩ đến.”

 

Hoắc Phù Dung: “Không phải cuộc sống của chị dâu vẫn rất tốt đấy ư?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lận Đình không nói cho họ biết đây không phải là cuộc hôn nhân do chính cô lựa chọn, lại nói, cô may mắn có được một người mẹ chồng tốt, đám trẻ cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu không cho dù Hoắc Tiếu có tốt đến mấy, dù hoàn cảnh có không cho phép thế nào thì cô vẫn sẽ ly hôn.

Nhưng cô không muốn nói suy nghĩ đó ra, chỉ sợ sẽ hù dọa cô gái nhỏ. Cuối cùng Lận Đình chỉ nói: “Dù sao đừng bao giờ nghĩ đến việc đi làm mẹ kế cho người ta nữa. Về phần đối tượng xem mắt, thì cứ đi xem sao đã, dù sao cũng hẹn với họ rồi. Lại nói, lỡ người ta thuộc xác suất nhỏ, là người tốt thì sao?”

Vẻ mặt Đại Ny vô cùng mệt mỏi: “Nhỡ không phải người tốt thì sao?”

Lận Đình thản nhiên: “Không tốt thì không ở bên nhau, lại đi xem mắt tiếp.”

Đại Ny thở dài: “Chỉ sợ mẹ em sẽ vừa lòng với đối phương thôi... Trưởng thành lắm chuyện phiền muộn nhỉ, vì sao phụ nữ cứ phải lấy chồng cơ chứ?”

Nghe vậy, Hoắc Phù Dung đã mười bảy tuổi cũng có chút rầu rĩ theo.

Thấy thế, Lận Đình vươn tay xoa xoa đầu hai cô gái.

Rồi cô như chợt nhớ ra chuyện gì, xoay người mở ngăn kéo lấy ra hai tờ đại đoàn kết có mệnh giá lớn nhất, đưa cho hai cô gái mỗi người một tờ.

Hai người đồng thời từ chối, khó hiểu hỏi cô: “Đưa tiền cho bọn em làm gì ạ?” Còn đưa tận mười đồng nữa chứ, trên người hai cô ấy cũng chỉ có mấy hào, hai cô ấy cũng phải tích rất lâu mới được ngần đó.

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.