Đúng như con dâu nói, sau này nếu có quay về đây định cư thật, thì cũng phải xây nhà mới.
Trong cái thôn này, ngoại trừ nhà lão bí thư ra, thì chỉ có nhà họ Hoắc là nhà gạch ngói.
Căn nhà được xây dựng vô cùng tỉ mỉ, đến cả sàn nhà cũng được lát gạch, thế nên giá cả sẽ không thấp, ít nhất cũng phải năm trăm đồng.
Số tiền này mới chỉ tính chi phí vật liệu xây dựng, chứ chưa tính đồ nội thất trong nhà.
Có rất nhiều người rục rịch muốn mua, nhưng trong thôn cũng chẳng có mấy người có thể lấy ra năm trăm đồng.
Thật lòng mà nói, Hồ Tú rất muốn bán nhà cho hai chú em chồng, cho dù rẻ chút hoặc trả góp cũng được.
Nhưng sau khi cân nhắc vài ngày, hai nhà đó không dám gánh món nợ “khủng” trên lưng.
Cho nên, trước sự ngạc nhiên của Lận Đình, cuối cùng căn nhà rơi vào tay của một nam thanh niên trí thức.
Anh ta đến từ Bắc Kinh, nghe nói là mua nhà để kết hôn.
Hai bên ký hợp đồng chuyển nhượng dưới sự chứng kiến của các nhân chứng, gia đình Lận Đình có thể ở lại cho đến ngày khởi hành.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đương nhiên, bán được nhà rồi không có nghĩa là họ đã có thể nhàn nhã.
Ngày khởi hàn càng đến gần, thì việc khiến họ bận rộn lại càng nhiều lên.
Hồ Tú dẫn hai cô em dâu dọn dẹp những thứ cuối cùng.
Mấy thứ có thể mang đi như bát, nồi, chảo, chậu,... đều được đóng gói lại, những thứ không thể mang đi và những đồ gia dụng không quá lớn thì để lại cho hai người Trần Quế Lan và Trương Mai Hoa.
Lận Đình chỉ việc chăm sóc hai đứa bé, hoặc là về nhà mẹ đẻ chơi với cha mẹ và các anh trai, chị dâu.
Trong sự bề bộn như thế, thời gian dần trôi vào tháng ba.
Chiều nọ, Lận Đình vừa tiễn cha mẹ mình ra về, đã có khách đến nhà.
Đó là một chiến sĩ trẻ mặc quân trang tên Vương Hải, là lính dưới quyền bộ trưởng Hồ.
Cậu ấy đến để đưa vé xe lửa cho mấy người Lận Đình.
Biết đối phương đạp xe hơn năm mươi cây số từ thị trấn đến, Lận Đình vẫn chưa quen với phương tiện đi lại của thời này vội vàng mời người vào nhà sưởi ấm, rồi pha một chén trà nóng cho đối phương.
Năm nay Vương Hải mười chín tuổi, làn da ngăm đen, dáng dấp hàm hậu, thấy cô nhiệt tình thì hơi xấu hổ. Sau khi nhấp mấy ngụm trà, cậu ấy vội lấy hai tấm vé xe lửa trong túi ra, đưa cho cô: “Chị dâu, xe lửa sẽ khởi hành vào năm giờ mười phút chiều mai, đội tưởng Hoắc nói trong quân có nhiệm vụ quan trọng, thật sự không có thời gian quay về đón mọi người, nên nhờ bộ trưởng Hồ sắp xếp người đưa mọi người lên xe lửa. Đợi mọi người đến ga xe lửa thành phố Thiên Kinh, sẽ có người đến đón ạ... Đúng rồi, bộ trưởng Hồ còn nói, mười giờ sáng mai ông ấy sẽ đến đón mọi người, mọi người có vấn đề gì không ạ?”
“Không đâu, làm phiền đồng chí Tiểu Vương rồi.” Lận Đình cất tiếng đồng ý, cô cũng không quá ngoài ý muốn với chuyện Hoắc Tiếu không thể về, dù sao khi rời đi, anh cũng đề cập đến khả năng này với cô rồi.
Trái lại là Hồ Tú, nghĩ đến bảy, tám túi hành lý to đùng ở trong phòng, bà vừa bất đắc dĩ vừa không nỡ: “Thế... phải sắp xếp lại hành lý cho tinh giản hơn mới được.”
Nghe thấy lời nói của mẹ chồng, Lận Đình giật giật khóe môi, lòng thầm nói Hoắc Tiếu không về cũng tốt, nếu không mẹ anh sẽ coi anh thành gia súc mà sai bảo mất thôi.
Thật ra cô cũng cảm thấy hành lý nên tinh giản một chút. Chẳng hạn như hai chiếc nồi sắt lớn đã được vá đi vá lại, hoăc là cái bồn tiểu bong tróc sơn được lau rửa sạch sẽ kia, nên để lại thì hơn.
Nghĩ đến đây, Lận Đình véo véo ấn đường, vừa định khuyên bảo mẹ chồng vài câu, đã nghe đồng chí Tiểu Vương cười để lộ hàm răng, nhiệt tình nói: “Về chuyện hành lý, thím không cần lo lắng đâu ạ, quân nhân chúng cháu khỏe lắm, nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng cho thím.”
Hai mắt Hồ Tú sáng lên, nhưng sau đó lại ngại ngùng nói: “Liệu có khó khăn cho mọi người không? Hành lý của bọn thím hơi nhiều.”
Nụ cười của Vương Hải càng đôn hậu hơn, cậu ấy liên tục vỗ ngực: “Không sao đâu ạ, không sao đâu ạ, xa nhà ấy mà, đồ đạc nhiều một chút cũng là chuyện bình thường.”
Lận Đình nghẹn cười đứng dậy: “Nếu không tôi đưa cậu vào xem trước nhé?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Vương Hải không biết tại sao, nhưng vẫn đứng dậy đi theo cô.
Sau đó, khi nhìn thấy đồng hành lý chất đầy căn phòng nhỏ, nụ cười trên gương mặt cậu thiếu niên chưa từng nếm trải đòn hiểm của xã hội dần trở nên cứng đờ...
Do ngày hôm sau sẽ khởi hành.
Nên sau khi tiễn Vương Hải, Hồ Tú chuẩn bị đi thông báo cho nhóm chị em dâu buổi tối tụ tập ăn một bữa cơm.
Chờ mặc áo khoác xong, khi đẩy cửa ra, bà quay đầu lại nhìn con dâu: “Mẹ nhờ Đại Hải của nhà thím ba con đến đại đội Hạnh Phúc, nhắn cho ông bà thông gia biết tin nhé?”
Lận Đình mỉm cười đáp: “Con cảm ơn mẹ, vẫn là mẹ suy nghĩ chu toàn.”
Hồ Tú cười vờ trách con dâu hai câu, lại nói: “Ông bà thông gia vừa về chưa lâu, nếu không bảo Đại Hải nhắn họ sáng mai hẵng qua?”
Lận Đình cũng nghĩ vậy: “Dạ, mẹ nhờ em ấy chuyển lời giúp con, bảo cha mẹ con không cần đến quá sớm đâu.”
“Ừ, mẹ biết rồi.”
Trong tiệc liên hoan tối đó, Hồ Tú còn mời lão bí thư.
Nhưng ông cụ đã lớn tuổi, nên sau khi ăn uống sau, họ lại đưa ông cụ về nhà.
Trong căn phòng chỉ còn toàn lại phụ nữ, do tối đến nên chú hai Hoắc và chú ba Hoắc cũng không ở lại lâu, dứt khoát mượn việc tiễn ông cụ để về luôn.
Trần Quế Lan và Trương Mai Hoa ở lại giúp đỡ dọn dẹp, cũng chuẩn bị lương khô cho mấy mẹ con Hồ Tú ăn trên xe lửa.
Trời đông gió rét, họ cũng không làm món gì mới mẻ, mà làm món bánh cuộn hoa lần trước từng làm cho Hoắc Tiếu mang đi.
Trương Mai Hoa rầu rĩ nhào bột, Trần Quế Lan xách ghế ngồi một bên vừa cắn hạt dưa, vừa nói chị dâu cả chuẩn bị đến thành phố lớn hưởng phúc.
Sau khi hâm mộ hồi lâu, bà ta lại nhắc đến Vương Tú Cầm - con gái cả của Vương Lục Căn: “Thím nói xem sao số mệnh người ta lại tốt thế nhỉ? Chẳng qua chỉ giúp cán bộ một việc nhỏ, đã được sắp xếp công việc trên thị trấn, sao tôi không vớ được cái vận may đó cơ chứ? Nếu tôi mà nhìn thấy cán bộ gặp nạn, có lẽ tôi cũng có thể xin được một công việc rồi ấy chứ, thế thì oai phong biết bao.”
Dứt lời, bà ta vẫn cảm thấy không cam lòng, nên lại than thở: “Ông trời chẳng mở mắt ra mà xem, tôi cũng là một người có trái tim nhân hậu cơ mà.”
Hồ Tú không thích dáng vẻ này của bà ta, bèn cau mày: “Thím cứ quan tâm đến việc nhà người ta làm gì? Muốn sống cuộc sống tốt thì tự bản thân cố gắng đi.”