Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn

Chương 54: Chương 54



Từ sau lần trang điểm trước đó, Vương Tú Cầm đã bị cha mẹ dạy dỗ một trận nên thân.

Sau đó, họ nhận định rằng sở dĩ cô ta ăn mặc trang điểm như thế là vì Trần Anh Tuấn - kế toán của đại đội Thượng Hà, nên luôn nhìn chằm chằm cô ta.

Đời trước Vương Tú Cầm sống c.h.ế.t đòi gả cho Trần Anh Tuấn, cả đời khổ sở.

Đời này biết rõ đối phương là hố lửa, sao cô ta có thể nhảy vào đó được?

Cô ta muốn gả cho Hoắc Tiếu, cô ta phải làm phu nhân nhà quan, phải được hưởng phúc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng cô ta không thể nói cho bất cứ ai nghe mấy lời này, dù sao không biết vì sao người phụ nữ xấu xa Lận Đình kia cứ ở lỳ nhà họ Hoắc không đi, dù cho cô ta đã viết thư uy hiếp.

Mấy ngày nay, không phải Vương Tú Cầm chưa từng nghĩ đến những cách khác.

Nhưng làm theo cách nào cũng đều có sơ hở, nên cô ta vẫn đang cân nhắc.

Chẳng qua cô ta không ngờ rằng, kế hoạch không theo kịp sự thay đổi.

Sáng nay nghe cha mẹ nói chuyện phiếm, cô ta mới biết hôm nay Hoắc Tiếu sẽ quay về bộ đội, Vương Tú Cầm lập tức bồn chồn không yên.

Cô ta đút lót em trai hai hào, nhờ nó dẫn cha mẹ đi chỗ khác, còn cô ta nhân cơ hội chạy ra ngoài, đi thẳng đến nhà họ Hoắc.

Một lần đến quân đội là đi suốt nhiều năm, ai biết đến tháng năm nào anh mới quay về?

Năm nay cô ta đã hai mươi tuổi rồi, nếu tiếp tục không gả chồng thì sẽ thành bà cô ế chồng, cô ta không thể chờ được nữa.

Thế nhưng... Người phụ nữ xấu xa Lận Đình kia không chịu đi, lẽ nào cô ta phải dùng đến hạ sách ư?

Nhưng nếu làm thế cô ta sẽ trở thành người đàn bà dâm đãng, cô ta không dám.

Nhưng bảo cô ta từ bỏ cuộc sống phú quý như vậy, cô ta lại không cam tâm.

 

Thật ra, cô ta đã kìm nén sự không cam tâm này suốt nhiều ngày nay rồi.

Bắt đầu từ khi Lận Đình quay về cướp đoạt tương lai phú quý của cô ta cơ.

Đến bây giờ, sự không cam tâm đó đã dần trở thành oán hận.

Oán hận Lận Đình có thể công khai sống những ngày tháng tốt đẹp.

Hận cô vì sao không bỏ trốn như đời trước.

Trên đường đi đến nhà họ Hoắc, vì một vài oán hận đó, trong lòng Vương Tú Cầm thậm chí còn nảy sinh ý đồ ác độc.

Cô ta phải nói cho Hoắc Tiếu biết, rằng Lận Đình chính là một người phụ nữ hư hỏng, kiếp trước cô bỏ trốn, sau đó không hề quay về.

Về phần cô ta, cô ta không quan tâm bản thân có thể có được Hoắc Tiếu hay không nữa. Chỉ cần người phụ nữ xấu xa Lận Đình kia không được sống tốt, cô ta sẽ không thiệt, cô ta sẽ cảm thấy hả giận.

Thế nhưng cơn giận hừng hực đó chẳng mấy chốc đã bị gió lạnh thấu xương dập tắt.

Khi đi đến gần nhà họ Hoắc, cô ta cố mãi cũng không dám đi tiếp.

Cô ta không dám.

Cô ta sợ chết.

Khó khăn lắm cô ta mới được sống lại một đời, cô ta có thể bắt đầu lại từ đầu, lỡ có người biết cô ta sống lại rồi coi cô ta là yêu quái thì sao?

Càng nghĩ càng sợ, càng sợ lại càng do dự.

Thế nhưng... nhưng cô ta không cam lòng từ bỏ như thế.

Vì thế, cô ra rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, vừa ngồi xổm xuống dưới cửa sổ để chuẩn bị nhét thư thì đã bị bắt quả tang.

Thật ra, Vương Tú Cầm chỉ gặp Hoắc Tiếu hồi còn bé thôi, sau này lớn lên chưa từng gặp lại.

Đời trước, khi về nhà mẹ đẻ bòn tiền, nghe nói đối phương đã trở thành quan lớn.

Nhưng chẳng ai nói cho cô ta biết, ánh mắt quan lớn lại đáng sợ đến mức này.

Giống như có thể nhìn thấy hết những suy tính nhỏ nhen và xấu xa dưới đáy lòng cô ta.

Cả đời Vương Tú Cầm chưa từng rời khỏi cái thôn xóm nhỏ bé này, quan to nhất mà cô ta gặp cũng chỉ là bí thư thôn, sao cô ta chịu được ánh mắt này của anh.

Vương Tú Cầm lập tức chột dạ, cô ta ngã nhào ra sau, lại sợ hãi bò dậy định bỏ trốn, trong đầu hoàn toàn không nghĩ được gì cả.

Thấy cô ta định trốn, sao Hoắc Tiếu có thể bỏ qua cho cô ta được? Anh trực tiếp nhảy qua cửa sổ đuổi theo.

Chỉ vài bước đã ấn người vào nền tuyết.

Nửa gương mặt của Vương Tú Cầm bị anh ấn chặt xuống tuyết, cô ta vẫn chưa hoàn hồn, nên vô thức há miệng muốn hét ầm lên.

“Câm miệng!” Hoắc Tiếu trầm giọng quát.

Vương Tú Cầm lập tức ngậm chặt miệng. Sau đó cô ta phản ứng lại, nhận ra tình cảnh của mình, cô ta bắt đầu giãy dụa: “Tôi không phải người xấu, anh buông tôi ra, tôi... Tôi là con gái của Vương Lục Căn trong thôn, anh... anh không thể bắt tôi. Sao hả? Đi ngang qua nhà anh cũng không được à?”

Hoắc Tiếu lười tốn nước bọt với cô ta, nhưng anh không buông tay, mà đóng cửa sổ lại, rồi xách cô ta ra xa, sau đó mới hỏi: “Lá thư lần trước là do cô nhét vào đúng không?”

Vương Tú Cầm bị ấn trên mặt đất, cô ta vốn vẫn đang mạnh miệng uy hiếp, nghe thế thì lập tức câm miệng như bị ai bóp cổ. Gương mặt cô ta tràn ngập sự hoảng sợ, cô ta hoàn toàn không ngờ rằng Lận Đình lại có gan kể chuyện lá thư cho Hoắc Tiếu nghe.

 

“Không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần xem nét bút cũng có thể xác nhận, nếu cô không nói, tôi sẽ bắt cô đi lao động cải tạo.”

Vương Tú Cầm sợ hãi không thôi, sợ đến mức đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không thể phát huy năng lực cãi cọ, chửi động ngày thường. Cô ta cũng không biết chuyện quân nhân không có quyền trực tiếp bắt người, Hoắc Tiếu chỉ đang hù dọa cô ta mà thôi.

Cô ta ấp a ấp úng nửa ngày trời, mới khai thật ý đồ muốn đuổi Lận Đình đi, để bản thân được trở thành vợ Hoắc Tiếu.

Đương nhiên, bây giờ cô ta hối hận đến xanh ruột rồi đây.

Sớm biết Hoắc Tiếu độc ác và hung dữ như thế, cô ta sao dám có ý đồ kia?

Nhìn thấy gương mặt nước mắt nước mũi tèm lem giống như ả điên của Vương Tú Cầm, khóe miệng anh co giật dữ dội. Anh hỏi: “Trong thư nói cô biết Lận Đình không hề đến bộ đội?”

Trong lòng Vương Tú Cầm tự nhủ tuyệt đối không thể thừa nhận việc bản thân sống lại một đời, cô ta kiếm cớ: “Tôi... tôi chỉ đang hù dọa cô ta mà thôi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ta nghĩ rất đẹp, thế nhưng cô ta không hề biết rằng Hoắc Tiếu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra sự bất thường của cô ta.

Quả nhiên, sau khi bị anh đe dọa và uy h.i.ế.p thêm vài câu, Vương Tú Cầm không có kiến thức kia nhanh chóng bị dọa đến lụi xơ trên mặt đất, khai sạch toàn bộ.

Sau khi khai xong, cô ta còn che mặt khóc “hu hu” nói bản thân số khổ, không có ý định làm hại người khác, còn hứa lần sau bản thân sẽ không tái phạm nữa.

Mà Hoắc Tiếu, anh kinh ngạc đến độ sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Bởi vì những lời Vương Tú Cầm nói thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.

Trên đời này, thật sự có người có thể sống lại ư?

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.