Ngoài vòng, vừa nhìn thấy cô, ánh mắt của hai nhóc con bị bọc kín mít như bánh bao đã lập tức sáng rực lên, rồi lập tức chạy về phía cô, dáng chạy lạch bạch như chim cánh cụt vậy.
Không ngờ khi nhìn thấy mình, đám trẻ sẽ hưng phấn như thế, đầu tiên Lận Đình sửng sốt vài giây, rồi vội vàng ngồi xổm xuống, đôi mắt đào hoa cong lên, mở rộng vòng tay đón lấy cặp song sinh đang nhào đến.
Cô vừa định hỏi có phải hai đứa nhớ mình không, thì chợt nghe Quả Quả cất giọng sữa ngây thơ lên hỏi: “Mẹ ơi, mẹ nấu gì thế? Thơm quá!”
Lận Đình: “...” Không ngờ sự nhiệt tình này không phải dành cho cô.
Vì thế, cô bèn nảy lên ý xấu, vừa giúp cậu bé cởi áo khoác dày, vừa bắt chước giọng điệu của cậu bé, trêu chọc: “Là bánh bột mì đó. Thế nhưng mẹ chỉ làm cho cha thôi, không có phần Quả Quả đâu, phải làm sao bây giờ?”
Quả Quả trợn tròn mắt, thế nhưng cậu bé không vội khóc, mà lập tức lấy lại tinh thần, giơ một ngón tay lên rồi cất giọng thương lượng: “Thế... Quả Quả chỉ xin nếm thử một cái thôi, có được không ạ?”
Không ngờ cậu bé lại lễ phép thế này, cho nên mới nói, trêu chọc trẻ con là trò vui nhất. Lận Đình cười, lắc đầu: “Không được đâu.”
Lại bị từ chối, Quả Quả rất vọng. Thế nhưng chẳng bao lâu sau, đôi mắt to tròn đã đảo quanh, cậu bé hưng phấn nói: “Chị có, Quả Quả và chị có thể chia nhau.”
Miêu Miêu đã nhìn ra mẹ đang trêu chọc em trai, nên cô bé không hé răng, chỉ dựa vào lòng mẹ nhìn thằng em ngốc nhà mình.
Lúc này Lận Đình đã vắt áo khoác lên lưng ghế, cô đang giúp cậu bé tháo mũ và găng tay, nghe vậy thì lại nói: “Chị cũng không có.”
“Thế...”
Thấy thằng nhóc sốt ruột nhìn về phía bà nội, Lận Đình cố nhịn được đến đau cả bụng, nhưng cô vẫn nhẫn tâm phá vỡ sự mong chờ của cậu bé: “Mẹ nói rồi mẹ, chỉ có phần của cha thôi, mẹ sẽ cho cha hết. Mẹ, bà nội, Quả Quả và Miêu Miêu đều không có phần.”
Lời này thật sự rất tàn nhẫn, bé con tỏ vẻ không thể chịu nổi nữa rồi.
Cậu bé nhìn chằm chằm vào nồi hấp đang bốc khỏi nghi ngút, lại nhìn người cha cao to như ngựa.
Cậu bé tự biết bản thân đánh không lại cha, nên nước mắt buồn bã lập tức lăn khỏi hốc mắt: “Hu hu... hu hu hu... mẹ lừa con, hôm trước mẹ vừa nói yêu Quả Quả nhất. Hu hu hu... rõ ràng mẹ yêu cha nhất thì có... hu hu.”
Thế nào gọi là bê tảng đá đập chân mình?
Là thế này đấy.
Khi cậu bé vừa bắt đầu gào khóc, Lận Đình vốn định dỗ dành cậu bé, nói với cậu bé rằng xửng trên cùng là của chúng ta.
Ai ngờ cô lại bị lời nói của cậu bé làm cho kinh ngạc, ngơ ngác trong giây lát.
Sau đó, tự đẩy mình vào hoàn cảnh xấu hổ thế này đây.
Cô hoàn toàn không dám nhìn người đàn ông đang cười nhẹ ở bên cạnh, càng không dám nhìn mẹ chồng đang bật cười thành tiếng.
Cô vội vàng bế thằng bé đến bên cạnh nồi hấp, che miệng của cậu bé lại rồi giải thích: “Ban nãy mẹ chỉ trêu chọc con chút thôi, con xem, xửng trên cùng này là của chúng ta, Quả Quả cứ ăn tùy ý.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Vừa nghe lời này, cậu bé thật sự ngừng khóc.
Nhưng cũng chỉ dừng được một lát mà thôi.
Bởi vì Quả Quả đã biết đếm nên cậu bé nghiêm túc đến số lượng xửng.
Có tất thảy ba xửng, nhưng mẹ nói chỉ có xửng trên cùng là của họ thôi.
Cho nên: “... Hu hu hu, quả nhiên mẹ vẫn yêu cha nhất...”
Lận Đình: “...” Giải thích thế nào cũng không thể giải thích rõ.
Hoắc Tiếu khởi hành lúc một giờ chiều.
Do không có đủ thời gian để nấu một bữa thịnh soạn, nên chỉ kịp nấu một nồi sủi cảo.
Vừa hay người phương Bắc cũng rất thích ăn sủi cảo, dù tiếp đón hay đưa tiễn thì họ đều thường làm món này.
Cho nên, khi Hoắc Tiếu đi thu dọn hành lý, Lận Đình và mẹ chồng đã phân công hợp tác.
Về phần thằng nhóc Quả Quả ban nãy còn nước mắt lưng tròng kia, lúc này đã vui vẻ hớn hở chơi ngựa gỗ nhỏ, liên tục thúc ngựa “giá”, “giá”, thật sự rất vô tư, không tim không phổi.
Trái lại Miêu Miên chín chắn hơn, chỉ cần có một tờ giấy và một chiếc bút chì, là cô bé có thể ngồi vẽ tranh thật lâu.
Lận Đình thầm nghĩ, chắc hẳn bên Thiên Kinh sẽ có bút sáp màu nhiều màu sắc nhỉ? Nếu cô bé thích, thì đúng là có thể bồi dưỡng kỹ năng hội họa cho cô bé...
“... Thời gian trôi nhanh quá, chỉ mới chớp mắt thôi mà.”
Lận Đình cảm thấy vỏ sủi cảo và cây chày cán bộ đều không chịu sự kiểm soát của cô, vỏ sủi cảo cô cán ra luôn sần sùi, không được bằng phẳng, cho nên cô lựa chọn gói sủi cảo.
Đang gói thì nghe mẹ chồng cảm thán, cô bèn ngẩng đầu lên nhìn bà, tưởng bà không nỡ để Hoắc Tiếu đi, bèn nói: “Mẹ đã đồng ý theo quân rồi còn gì, sau này ngày nào anh ấy cũng lắc lư dưới mí mắt mẹ, kiểu gì mẹ cũng thấy phiền cho xem.”
Hồ Tú cười toe toét vì sự hiếu thuận của con dâu: “Không phải mẹ không nỡ để nó đi, mà mẹ chỉ cảm thấy năm tháng chẳng buông tha bất cứ ai cả, chỉ mới chớp mắt mà em trai út của mẹ đã có cháu trai rồi, không biết mẹ... Khụ khụ...”
“Mẹ bị sặc ạ? Có sao không?”
Suýt chút nữa thì lộ. Hồ Tú nghiêng đầu ra sau ho khan, lại xua tay ý bảo con dâu không cần rót trà cho mình: “Không sao đâu... Khụ khụ... Chẳng qua mẹ thèm sủi cảo quá thôi.”
Nghe vậy, Lận Đình trêu: “Thế chút nữa mẹ ăn nhiều một chút.”
“Đúng là phải ăn nhiều thêm mấy cái. Nhưng mà nhắc đến sủi cảo, thì sủi cảo nhân thịt lợn rau hẹ vẫn là ngon nhất.”
“Con cũng thích sủi cảo nhân thịt lợn rau hẹ, lúc chúng ta đến Thiên Kinh cũng là lúc thích hợp để trồng rau hẹ vụ xuân, chúng ta có thể trồng nhiều một chút... Con không biết trồng mấy thứ này, may mà có mẹ đi theo.”
Từ bé đến lớn Hồ Tú chưa từng ra khỏi thị trấn, vốn đang cảm thấy lo lắng khi phải thay đổi môi trường sống mới, nghe thấy mấy lời này thì cười như hoa nở: “Để mẹ trồng, con muốn ăn gì mẹ đều trồng cho con.”
Lận Đình cong môi: “Không được đâu ạ.”
“Sao lại không được?”
“Mẹ đã là mẹ chồng tốt nhất trên đời rồi, sao con có thể chịu thua kém cơ chứ? Đến lúc đó con sẽ trồng cùng mẹ, đến khi đó sẽ được dính chút tiếng tốt.”
“Ha ha ha, cái miệng này của con, chỉ biết dỗ mẹ thôi.”
“Con không dỗ đâu, sáng nay mẹ con còn nói trên đời này hiếm có ai làm mẹ chồng hiểu lý lẽ và tốt tính như mẹ cả, bà ấy còn dặn con phải hiếu thuận với mẹ.”
“Ôi chao...”
Trong chái đông căn nhà, Hoắc Tiếu vừa thu dọn hành lý vừa nghe mẹ và vợ đùa giỡn nhau.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe thấy tiếng cười của hai người, đáy mắt anh cũng dần hiện lên ý cười.
Thế nhưng, chẳng mấy chốc, ý cười đã biến thành băng giá.
Hoắc Tiếu sải bước đi đến cửa sổ, vươn tay nhấc then cài lên, rồi đẩy mạnh cửa sổ ra, nhìn xuống người phụ nữ xa lạ đang ngồi xổm dưới đất.