Ngay khi trong đầu Lận Đình tràn ngập những suy nghĩ linh tinh, cô chợt nghe người đàn ông nói: “Ngủ đi, không phải sáng mai em còn phải dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho cha mẹ à?”
Lận Đình: “...”
Thế này bảo cô ngủ thế nào được? Trong lòng Lận Đình gào thét.
Dường như cảm nhận được tiếng gào thét trong im lặng của cô, người đàn ông lại giơ tay lên vuốt vọn mái tóc dài, có chút yêu thích không nỡ buông tay: “Đừng lo, không chạm vào em đâu.”
Lận Đình bị vuốt đến suýt dựng lông tơ, nghe vậy thì cả người cứng đờ. Nhưng chẳng bao lâu sau cô lại nghĩ... chẳng lẽ cơ thể người đàn ông này có tật gì?
“Đừng có suy đoán linh tinh, anh chỉ sợ lỡ em mang thai thì không tiện đi đường xa thôi.”
Mơ đẹp vừa thôi! Gương mặt Lận Đình đỏ bừng, cô nhấc chân đá anh một cú.
Hoắc Tiếu cười, tốt tính để mặc cô đá.
Không biết qua bao lâu, anh lại ôm cơ thể mềm mại của vợ vào lòng, cất giọng giống như cảm thán, lại giống như nỉ non: “Giường nhỏ cũng có chỗ tốt của giường nhỏ đấy chứ.”
Lận Đình vốn thiu thiu ngủ rồi, đợi phản ứng lại những lời anh nói có ý gì, cô lại đá anh thêm một cú.
Hoắc Tiếu: “...”
Hôm sau.
Hoắc Tiếu đã hình thành đồng hồ sinh học, đúng năm rưỡi sáng, anh mở mắt ra.
Anh cụp mắt, đầu tiên nhìn cô vợ đang ngủ say trong lồng n.g.ự.c mình.
Sau vài giây im lặng, anh mới chậm rãi rút cánh tay tê rần ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lại xoa xoa vài cái, đợi cảm giác tê tê biến mất, anh mới nhẹ tay nhẹ chân xuống giường mặc quần áo.
Chờ sửa soạn xong xuôi, Hoắc Tiếu lại đi đến bên giường, không ngoài ý muốn khi nhìn thấy vợ lại đang vùi mặt vào chăn, anh buồn cười kéo chăn xuống.
Mãi đến khi mắt, mũi, miệng của cô đều lộ ra, anh cúi người vuốt nhẹ ấn đường đang cau chặt của vợ, đợi đến khi hô hấp cô ổn định, anh mới xoay người đi ra ngoài.
“Con dậy sớm thế làm gì? Quay về ngủ tiếp đi.” Lý Đào Hồng cũng đã quen với việc dậy sớm, đang chuẩn bị đi đến phòng bếp thì thấy con rể đã ăn mặc chỉn chu đi ra khỏi phòng, bà lập tức nở một nụ cười hiền từ.
Hoắc Tiếu: “Con không ngủ được nữa ạ, ở quân đội cũng phải dậy vào giờ này, chờ con rửa mặt xong sẽ phụ mẹ nấu đồ ăn sáng.”
Lý Đào Hồng giật mình ngẩn ra, bà chợt nhớ lại những lời con gái vừa nói hôm qua.
Bà nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười: “Con nhóc kia quen nói ngon nói ngọt rồi, vai người tốt đều do nó nhận hết, con đừng chiều nó thế.”
Ánh mắt Hoắc Tiếu vô cùng mềm mại: “Con có chiều đâu ạ, là con không cho cô ấy dậy.”
Nghe vậy, Lý Đào Hồng cũng không nói gì nữa, trong lòng lại vô cùng vui vẻ vì con gái khổ tận cam lai.
Mặc dù thoạt trông con rể có vẻ lạnh lùng, thờ ơ, thế nhưng trong lòng lại rất tinh tế, tri kỷ biết quan tâm người khác.
Tốt quá, thế thì bà và ông già cũng có thể yên tâm rồi.
Sau khi ăn sáng xong.
Lận Đình và Hoắc Tiếu chuẩn bị về nhà.
Dù sao cũng phải đến nhà cậu đón mẹ chồng và cặp song sinh long phượng nữa, chiều Hoắc Tiếu lại phải đi, nên thời gian rất eo hẹp.
Trước khi rời đi, Lý Đào Hồng kéo con gái lại, mất tự nhiên dạy cô một số bí kíp chung đụng giữa vợ chồng. Đồng thời bà cũng nói Hồ Tú là một người mẹ chồng tốt, dặn cô phải hiếu thuận với bà ấy...
“Mẹ không hi vọng sau khi con gả chồng sẽ phải chịu khổ, thế nhưng nếu đã kết hôn, thì cũng không thể tiếp tục chẳng làm gì giống như hồi còn ở nhà được, ít nhiều cũng phải chia sẻ chút việc nhà chứ.”
Bà đang nhắc khéo vụ sáng nay con rể nấu đồ ăn sáng, còn con gái lại ngủ trương lên.
Lận Đình thật sự rất oan uổng, bởi vì cô chưa hình thành đồng hồ sinh học, xác suất cô tự tỉnh là không cao, vì thế hôm qua trước khi đi ngủ, cô đã đặc biệt dặn dò Hoắc Tiếu, bảo anh gọi cô dậy.
Ai mà ngờ được, anh lại muốn đích thân thể hiện.
Tuy rằng... khụ khụ... tuy rằng cô rất thích cách làm này của anh.
Cho nên, bất kể mẹ dạy bảo thế nào, Lận Đình đều ngoan ngoãn vâng dạ.
Mãi đến khi Hoắc Tiếu buộc xong hai túi quà đáp lễ cha mẹ mạnh mẽ ép cầm về vào yên sau xe đạp, anh cất tiếng gọi cô, cô mới thoát khỏi sự dông dài của mẹ.
Thuần thục ngồi yên thanh chắn xe đạp đã được quấn vải, lại vẫy tay tạm biệt cha, anh trai và chị dâu, Lận Đình mới nhìn về phía mẹ mình: “Mẹ ơi, con về đây, chút còn phải chuẩn bị đồ ăn cho Hoắc Tiếu ăn trên đường đi nữa. Nếu mẹ nhớ con, thì đến tìm con, hoặc con quay về thăm mẹ, dù sao cũng gần mà.”
“Nói linh tinh gì đấy? Kết hôn rồi, sao có thể thường xuyên chạy về nhà mẹ đẻ hả?” Lý Đào Hồng đập con gái một cái, lại nhớ đến chuyện tháng sau con gái phải đi theo quân, bà lại đổi lời: “Hai ngày nữa mẹ sang thăm con.”
Lận Đình: “...”
Xe đạp về đến nhà.
Hoắc Tiếu chỉ kịp uống một chén trà nóng, rồi vội vội vàng vàng ra ngoài.
Đợi khi anh về, đã mười giờ rồi.
Mặc dù Lận Đình rất lạnh, thế nhưng cô không dám nghỉ ngơi mà nhanh chóng đi đốt giường lò.
Chờ căn phòng lạnh như băng dần ấm lên, cô mới cởi áo khoác ra rồi đi ủ bột.
Giống như mẹ cô đã nói, nếu đã kết hôn, mà đối tượng kết hôn cũng khá được lòng cô, thì có một số việc, cô vẫn nên tự tay làm.
Chẳng hạn như việc Hoắc Tiếu chủ động tìm việc cho anh cả cô vậy, tuy ngoài miệng Lận Đình không nói gì, nhưng cô lại nghiêm túc ghi nhớ trong lòng.
Cho nên, hôm qua Lận Đình đã nghĩ xong sẽ làm món gì để anh ăn trên đường rồi.
Lúc này khắp nơi đều có tuyết rơi, mang thứ gì ra ngoài cũng đều bị đông cứng.
Ngoại trừ bột mè rang và đậu phộng có thể pha với nước sôi đã chuẩn bị từ hai ngày trước, thì cô còn chuẩn bị cho hai anh xửng bánh bột mì hấp.
Tuy có hơi tốn công, nhưng trên đường trên chỉ cần ngâm với nước nóng thì cũng ngon hơn bánh mì trắng.
Nếu vẫn không đủ thì mua hai suất cơm trên xe lửa ăn tạm là được, thế chắc hẳn là đủ rồi, dù sao anh cũng chỉ phải ngồi xe lửa hai ngày rưỡi mà thôi.
Vừa xúc bột mì ra, nghĩ đến món bánh cuốn hoa nhỏ bọc mỡ lợn và hành lá sắt nhỏ mà cô thích, tính thêm cả phần cho mẹ chồng và cặp song sinh nữa; Lận Đình bèn mở túi bột mì, vọc muỗng vào đó rồi xúc thêm một muỗng lớn.
Ôi chao... thiệt ai chứ không thể thiệt bản thân được.
Nhào bột, ủ bột, chuẩn bị nhân... Tuy rằng chưa từng hấp bánh bột mì, nhưng Lận Đình biết hấp bánh mì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đời trước cô từng vô tình lướt được video làm bánh bột mì.
Vì thế, dựa vào trí nhớ sứt sẹo của mình, cuối cùng cô cũng làm ra hình ra dạng.
Chờ lần thứ hai bột lên men thành công, cô bỏ từng chiếc bánh vào xửng hấp.
Cho vào nồi, nhóm lửa.
Khi mùi thơm nồng nàn bay ra, Lận Đình nghe thấy tiếng chuông xe đạp.
Biết mấy người mẹ chồng đã về, cô bèn đứng dậy, đi đến cửa phòng bếp.