"Tôi không hiểu."
Đợi mẹ Đại Ương rời khỏi biệt thự rồi, Hàng Tư mới kéo Lục Nam Thâm ra ngoài sân, đặt ra nghi vấn: "Có lý do gì bắt buộc phải ở lại đây không?"
Hai mươi phút trước, Lục Nam Thâm thay cô đập bàn quyết định ở lại biệt thự, không chỉ cô, cả anh cũng sẽ ở lại đây. Bố mẹ Vân Vân thấy vậy không cần tả cũng biết họ mừng rỡ đến mức nào. Việc tâm trạng họ tốt lên cũng có thể hiểu được, bất luận Hàng Tư có thể chữa được khỏi bệnh cho Vân Vân hay không, cho dù chỉ là một nơi để ký gửi tinh thần thì đối với bố mẹ Vân Vân hiện giờ mà nói cũng đều rất quan trọng.
Tuy Hàng Tư còn trẻ, nhưng được cái tính tình và cảm xúc đều cực kỳ vững vàng và ổn định. Cô không khước từ ngay tại đó, dù sao anh cũng là người đồng hành cùng cô, ý kiến sai khác cũng không thể thể hiện ra ngay trước mặt người ngoài.
Cũng may Vân Vân đã ngủ thiếp đi, mẹ Vân Vân nhanh gọn dọn dẹp xong hai phòng dành cho khách. Vì Vân Vân bị bệnh, những quản gia và người làm vườn lúc trước phục vụ trong gia đình hầu như đều đã cho nghỉ hết, chỉ giữ lại một người bảo mẫu đã theo họ nhiều năm, thế nên có không ít việc mẹ Vân Vân cũng phải phụ giúp.
Người bảo mẫu đã đi mua đồ ăn, bố Vân Vân mang một túi hoa Hút Máu tới Thanh Vân Quan một chuyến. Hàng Tư trông thấy mẹ Vân Vân nét mặt mệt mỏi bèn khuyên bà tranh thủ nghỉ ngơi lúc Vân Vân đang ngủ.
Rồi cô an ủi: "Cũng không cần coi chúng tôi là khách đâu, không cần chăm chút chúng tôi. Cô cứ nghỉ đi, vừa hay có thời gian cho chúng tôi đi xung quanh thăm thú."
Mẹ Vân Vân cũng mệt thật rồi, ngả ra giường là thiếp đi ngay.
Ngoài sân yên ắng.
Những cái cây cao vút xanh tỏa bóng xuống khiến không gian mát mẻ hơn hẳn, nổi bật nhất là một cây bách đã nhiều năm tuổi. Về lý mà nói, ở các biệt thự sân vườn, rất ít nhà trồng kiểu cây bách như thế này, nhưng trông có vẻ như nó đã đứng ở đây trước cả khi căn biệt thự này được xây lên.
Lục Nam Thâm đứng ngay dưới gốc cây, vóc người cao thẳng, như hòa làm một với thân cây thẳng tắp sau lưng anh. Không có cây bách đằng sau tôn lên, Hàng Tư không thể ngờ rằng hóa ra tư thế đứng của Lục Nam Thâm lại thẳng đến như vậy.
Kể từ lúc quyết định ở lại đây, biểu cảm của Lục Nam Thâm đã có phần kỳ lạ. Anh không tươi cười mấy, trong ánh mắt cứ ánh lên chút gì đó không tình nguyện cho lắm. Hàng Tư nhìn thấy vậy cũng thấy khó hiểu, có phải cô quyết định ở lại đây đâu.
Lục Nam Thâm chỉ im lặng nhìn cô.
Hàng Tư băn khoăn vô cùng, cô giơ tay khuơ khuơ trước mặt anh: "Này?"
Lục Nam Thâm bắt lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo tay cô xuống, nhưng không buông ra. "Tôi nghi ngờ vấn đề từ tảng đá kỳ lạ đó mà ra, nhưng vẫn cần thời gian để xác nhận lại, nên đành phải ở lại."
Hàng Tư "ồ" lên một tiếng, chẳng trách từ lúc đi vào biệt thự, anh đặc biệt chú ý tới tảng đá lạ. Ngẫm một chút, cô hỏi anh: "Trước mắt có phát hiện ra manh mối gì không?"
Lục Nam Thâm đăm chiêu giây lát: "Thi thoảng có một số âm thanh xuất hiện, nhưng không rõ nét lắm."
"Anh nghi ngờ Vân Vân chịu ảnh hưởng của âm thanh?"
Về điểm này, trước khi tới đây Hàng Tư đã lờ mờ có cảm giác, đây cũng là nguyên nhân khi đó cô và Lục Nam Thâm không hẹn mà gặp cùng nhìn thẳng vào mắt nhau.
Lục Nam Thâm nói: "Có thể không đơn giản như vậy, nếu đến đêm bệnh tình của Vân Vân mới trở nặng, chi bằng đợi tới tối nay xem sao."
Hàng Tư "ừm" một tiếng, rồi cô chợt nghĩ đến Thanh Vân Quan: "Chỉ không biết vị Đại sư phụ đó sẽ chữa trị thế nào, lần đầu tiên tôi nghe thấy có người dùng hoa Hút Máu làm chất dẫn thuốc đấy."
Lục Nam Thâm nhìn cô không nói gì.
Hàng Tư đang mải nghĩ đến chất dẫn thuốc, thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm, cô cũng nhìn lại: "Anh nghe nói rồi à?"
Câu này thật ra hỏi cũng là thừa thãi, Lục Nam Thâm đâu có phải thầy thuốc.
Không ngờ Lục Nam Thâm lại thừa nhận: "Đúng là có thể làm chất dẫn thuốc."
Hàng Tư bất ngờ, việc này mà anh cũng biết ư?
Lục Nam Thâm lại "ừm" thêm tiếng nữa, cúi mặt xuống, xem ra không tích cực cho lắm: "Chị dâu cả của tôi biết."
"Anh hỏi chị dâu của anh à?" Hàng Tư cười khẽ, nghiêng đầu nhìn anh: "Hỏi khi nào thế?"
Lục Nam Thâm liếc cô: "Lúc trước tôi có tò mò thứ này có gì đặc biệt mà có thể khiến em bất chấp cả tính mạng."
"Kết quả thì sao?" Hàng Tư nhịn cười.
"Kết quả phát hiện thì ra em đúng là chỉ vì tiền." Lục Nam Thâm bất lực. Anh cứ nghĩ kiếm tiền chỉ là cái cớ cô nói dối những người không biết gì, đằng sau kiểu gì cũng phải có một nguyên nhân khác.
Kết quả chứng minh anh đã nghĩ quá nhiều, mục đích của cô gái này thật sự quá đơn thuần.
Về điểm này cô ít nhiều có phần giống chị dâu cả của anh, nhưng chị ấy lại quan tâm tới bản thân các loại hoa cỏ nhiều hơn.
Nhìn tổng thể thì người chị dâu đó của anh còn bận hơn cả anh trai anh, chỉ cần rảnh là sẽ ở lỳ trong phòng thực nghiệm, hoặc chạy vào tận trong núi. Di động mang theo bên người cũng như không, muốn tìm chị ấy phải dựa vào duyên phận. Thậm chí có lúc chị ấy nhìn thấy có người tìm chị ấy qua di động, trừ phi là chuyện khẩn cấp, bằng không cũng chẳng buồn quan tâm.
Đã từng có một lần anh cả gọi điện thoại cho anh, hỏi anh: Hạ Trú có liên lạc với em không?
Khi anh ấy hỏi câu này, cho dù xa cách ngàn dặm, Lục Nam Thâm cũng cảm nhận được tiếng nghiến răng kèn kẹt của anh cả Lục Đông Thâm.
Phải, nếu không nghiến răng kèn kẹt, anh cả cũng chẳng gọi cả họ lẫn tên chị ấy ra như thế.
"Bé con" là danh xưng anh cả thường gọi chị ấy, cũng gọi thành quen rồi, thế nên đa phần anh cả gọi chị dâu như vậy cũng chẳng phân biệt trường hợp, tình huống. Vì chuyện này, chị dâu không vui lắm, chị ấy nói: Có phải em không có tên riêng đâu, anh cũng đâu phải bố em, đừng có gọi như vậy nữa.
Hạ Trú, Tưởng Ly, đều là tên của chị dâu.
Nếu thật sự phải gọi tên, anh cả thích gọi chị ấy là Hạ Trú hơn. Nhưng Lục Nam Thâm cảm thấy cái tên Tưởng Ly rất hay. Thế là chị dâu cũng hớn hở nói với anh: "Đúng không Tiểu Nam Thâm, chị cũng thích cái tên này."
"Không sai ạ, đặc biệt là danh xưng Tưởng gia, ngầu."
"Quá chuẩn, chị nói em nghe..."
Mỗi lần chị ấy kể về Thương Lăng là lại bị Lục Đông Thâm vô tình ngắt ngang, Lục Nam Thâm cũng ít nhiều biết về chuyện của Thương Lăng, nhưng về chuyện vì sao anh cả lại thích gọi chị dâu là Hạ Trú hơn thì anh không rõ lắm. Cuối cùng vẫn phải nhờ đến vị Thái tử gia kinh thành – Nhiêu Tôn – tiết lộ bí mật quan trọng: "Năm xưa anh cả em cướp được chị dâu của em từ tay thổ địa đất Thương Lăng – Đàm Chiến, không sai, nói thế nào thì đúng ý như thế, lộng quyền chiếm đoạt, dùng tất cả mọi thủ đoạn hèn hạ nhất, em bảo liệu anh ta có thích gọi cô ấy là Tưởng Ly hay không? Tưởng Ly, đó là cái tên thuộc về giang hồ, chứ không thuộc về anh trai em. Nhưng mà thật ra anh trai em cũng chẳng thích cái tên Hạ Trú lắm đâu, bởi vì Hạ Trú lại là thanh mai trúc mã của anh..."
Vì chuyện này anh cả rất không vui, cũng chính vì lời giải thích của Nhiêu Tôn mà anh ấy giày vò Nhiêu Tôn không ít trên thị trường cổ phiếu, sau đó giải thích với anh: "Đừng có nghe cậu ta bát nháo chi xiên, chị dâu em chẳng có tý quan hệ nào với Đàm Chiến cả. Còn cái gì mà thanh mai trúc mã nữa, quá nực cười."
Thật ra anh cũng chẳng quá tò mò, cho dù đó là anh trai anh, thì cũng là chuyện của hai vợ chồng họ. Nhưng Lục Đông Thâm thì rất cố chấp giải thích, ngược lại, chị dâu chỉ giải thích một cách nhẹ nhàng: "Lúc ở Thương Lăng, chị đúng là người của Đàm Chiến. Còn với Nhiêu Tôn, tuy rằng không phải thanh mai trúc mã thực sự về mặt ý nghĩa, nhưng đúng là cũng lớn lên với nhau từ nhỏ. Còn anh trai em thì... À, dùng bốn chữ lộng quyền chiếm đoạt để hình dung về anh ấy đã là mỹ từ rồi đấy."
Cứ để tranh luận về cái tên quả thực không hay.
Thế nên lần đó anh cả gằn giọng, nghiến răng bật ra cái tên Hạ Trú cũng là có lý do. Nghe nói chị dâu vì muốn tìm nguyên liệu, ra đi không nói một lời, anh cả sắp lật tung cả thành phố lên rồi mới biết chị ấy tới nơi mà khi đó anh đang ở, vì không liên lạc được Hạ Trú nên đành gọi điện thoại cho anh.
Một cô chị dâu bất cần đời như vậy, nói theo lời của Nhiêu Tôn thì Lục Môn ở rộng lớn hơn nữa, ở trong mắt chị dâu em nó vẫn là cái lồng.
Thế nên, Lục Nam Thâm có thể khiến Hạ Trú liên lạc với anh ngay cũng là có bí quyết riêng.
Hôm đó anh chụp một bức ảnh của hoa Hút Máu rồi gửi cho Hạ Trú, bên dưới ảnh gõ bốn chữ: Chị dâu, chị dâu~
Chưa đầy nửa phút sau, Lục Nam Thâm còn đang đứng đó đếm ngược, điện thoại của Hạ Trú đã gọi tới.
"Hoa Hút Máu? Ai kiếm được vậy?" Có thể nói là đi thẳng vào vấn đề.
Lục Nam Thâm nói là một người bạn.
Hạ Trú rất nhạy bén: "Bạn gái hả?"
Lục Nam Thâm khi đó cũng không giải thích nhiều với Hạ Trú, chỉ hỏi thăm về hoa Hút Máu. Hạ Trú cảm thán: "Bạn gái em có đôi mắt tinh tường đấy, thứ này đắt phết, trên thị trường cũng hiếm gặp."
Khi hỏi về công dụng, Hạ Trú tổng kết lại bằng mấy chữ...
Mùi hương có thể giúp tỉnh táo đầu óc, nếu dùng làm chất dẫn thuốc sẽ giúp ổn định hiệu quả.
Nghe tới đây, Hàng Tư bàng hoàng hiểu ra: "Cũng có nghĩa là, kỳ thực Đại sư phụ ở Thanh Vân Quan vẫn đang xếp trường hợp của Vân Vân vào vấn về si.nh lý?"
"Nói cô ấy bị bệnh si.nh lý cũng đúng." Lục Nam Thâm đáp nhẹ nhàng: "Có lúc tâm lý và si.nh lý ảnh hưởng lẫn nhau."
Hàng Tư thừa nhận điểm này: "Vậy chúng ta cùng xem bản lĩnh của Đại sư phụ trước, nếu ông ấy chữa được cho Vân Vân thật chúng ta cũng rảnh việc."
Lục Nam Thâm chỉ "ừm" một tiếng, không nói thêm nữa.
Bấy giờ Hàng Tư mới chợt nhận ra anh vẫn đang nắm chặt tay cô. Bàn tay này của anh là bàn tay của một chỉ huy dàn nhạc, thật sự đẹp muốn chết, nhưng cũng rất khỏe khoắn, lại có thể đánh ngất người ta. Lúc trước cô luôn nghĩ tuy anh không phải dạng mỏng manh như tờ giấy, thổi cái là bay, nhưng không phải mẫu người vạm vỡ cơ bắp, sau hôm nay cô có lẽ phải xem xét lại.
"Anh đang giận à?" Cô hỏi anh.
Câu nói này giống như một chiếc chìa khóa mở toang cảm xúc của Lục Nam Thâm, chỉ thấy anh cúi xuống nhìn cô, trả lời rất chân thành: "Đúng vậy."
Hàng Tư há hốc miệng, còn có thể thẳng thắn đến vậy sao?
"Hàng Tư, tôi hỏi em." Ánh mắt Lục Nam Thâm hừng hực như hai ngọn đuốc: "Nếu sau khi tỉnh dậy, Vân Vân tiếp tục ôm tôi thì phải làm sao?"
Một câu hỏi khiến Hàng Tư ngây ra, nghĩ một lúc lâu cô mới nói: "Vậy... anh lại đánh cô ấy tiếp?"
Lục Nam Thâm nhìn cô chằm chằm, chút bất ngờ ánh lên trong đôi mắt, rõ ràng anh không nghĩ cô sẽ trả lời như vậy. Hàng Tư cười không thật lòng lắm: "Cũng không... hay lắm ha."
Thật ra cô cũng chẳng biết nên làm thế nào, trừ phi ban nãy chỉ là tình huống nhất thời.
"Hàng Tư, tôi không muốn bị cô ấy ôm, cũng không muốn ôm cô ấy." Lục Nam Thâm nói rành mạch từng từ từng chữ.
Hàng Tư nhìn thẳng, sâu vào trong đáy mắt anh, quyết đoán không chút ngập ngừng.
"Được được được, anh đừng sốt ruột, để tôi nghĩ cách, nhất định sẽ có cách mà, anh yên tâm." Hàng Tư khẩn trương vỗ về anh, rất ít khi thấy anh nói chuyện bằng khẩu khí nghiêm túc như vậy, xem ra anh thật sự không tình nguyện.
"Bây giờ tình trạng của Vân Vân ra sao cũng chưa rõ, chưa biết chừng sau khi tỉnh dậy, cô ấy không thích ôm anh nữa lại quay ra ôm tôi thì sao? Phải không? Lạc quan một chút, cứ giao cho chị đây."
Không ngờ nói xong câu này, cô thấy sắc mặt Lục Nam Thâm càng tệ hơn, đôi mày thanh tú chau lại, ánh mắt hiện rõ vẻ không vui.
Hàng Tư thật lòng cảm thấy... Dỗ một cậu nhóc vui vẻ thật là khó.
Câu nói vừa rồi của cô có vấn đề gì ư?
Thấy vẻ mặt không thoải mái của Lục Nam Thâm, Hàng Tư thật sự vừa tức vừa buồn cười, thế là lại càng muốn chọc ghẹo anh: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh thấy Vân Vân có xinh không? Một cô gái xinh đẹp có ai không muốn ôm? Hơn nữa anh bị ôm mà, đàn ông con trai, rộng lượng lên."
Cô nói xong, Lục Nam Thâm bất ngờ phá lên cười, còn buông tay ra.
Hàng Tư những tưởng anh đã nghĩ thông suốt, không ngờ Lục Nam Thâm tiến gần cô thêm một bước, cô cảm thấy nụ cười bên khóe miệng anh cứ là lạ, vô thức lùi ra sau một bước. Nhưng anh càng áp sát, nửa đùa nửa thật: "Nhưng tôi lại cảm thấy cô ấy không đẹp bằng 'chị gái' đây."
Từ cuối cùng giống như thở dài, cùng với gương mặt áp sát của anh, có một làn gió nhẹ phả lên chóp mũi khiến cô ngưa ngứa.
Hàng Tư trong giây phút khó thở, loạng choạng lùi sau, sống lưng áp sát vào thân cây. Cô muốn né sang bên cạnh thì cánh tay Lục Nam Thâm vươn ra, chống lên thân cây, áp sát gương mặt cô. Thấy cô lại định dịch sang trái, anh chống nốt cả cánh tay còn lại, cô hoàn toàn bị bao vây trong vòm ngực của anh.
Lục Nam Thâm hơi nghiêng mặt, nụ cười giấu trong đôi mắt: "Tôi không muốn ôm cô ấy, muốn ôm chị gái xinh đẹp có được không?"