Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 89: Cứ để cô ấy ôm mãi sao?



Lục Nam Thâm vẫn đang mải nhìn ngó xung quanh, thế nên không chú ý được ai đang nhìn mình. Ngược lại Hàng Tư thì cảm thấy phản ứng này của Vân Vân rất kỳ lạ. Cô hướng theo ánh mắt cô ấy để nhìn Lục Nam Thâm, sau đó lại quay về nhìn gương mặt Vân Vân.

Thế này là quen nhau?

Nhưng phản ứng của Lục Nam Thâm rõ ràng là không giống vậy.

Mẹ Vân Vân đứng bên cạnh khẽ gọi cô ấy, một lúc lâu sau Vân Vân mới quay đi, chuyển sang nhìn Hàng Tư, nhưng biểu cảm trên gương mặt thay đổi rất nhanh. Cô ấy tỏ ra rất căng thẳng, hoàn toàn nhìn Hàng Tư bằng ánh mắt của một người xa lạ.

Ánh mắt này cũng bình thường, vì Hàng Tư và cô ấy vốn dĩ chưa gặp nhau được mấy lần, nhưng không đến mức phải căng thẳng như vậy khi nhìn thấy cô chứ? Cô tự nhận là mình cũng khá xinh đẹp, đâu có dáng vẻ hung ác khiến người ta phải sợ hãi.

Mẹ Đại Ương cũng giải thích với Hàng Tư bằng một giọng nói rất nhẹ nhàng: "Từ sau khi bị bệnh, Vân Vân không dám gặp người lạ, mỗi lần dù là gặp bác sỹ hay đại sư, con bé đều bày ra dáng vẻ dè dặt, run sợ như vậy, khiến mọi người xung quanh cũng không dám nói chuyện quá lớn tiếng."

Bố mẹ của Vân Vân cũng giải thích với Hàng Tư, quả thực mọi chuyện là như vậy. Để vỗ về Vân Vân, căn biệt thự của họ không còn đón tiếp khách khứa nữa.

"Khoảng thời gian trước thậm chí còn không được có tiếng ve, nửa đêm chúng tôi còn phải ra vườn bắt ve." Mẹ Vân Vân tỏ rõ sự mệt mỏi trên gương mặt, thở dài.

Hàng Tư lại gần Vân Vân, ai ngờ Vân Vân lại liên tục lùi ra sau mấy bước như bị kinh hãi vậy. Bố Vân Vân thấy vậy tiến lên nói nhẹ nhàng: "Vân Vân đừng sợ, cô ấy sẽ không làm hại con đâu."

Vân Vân làm như không nghe thấy, từ đầu đến cuối vẫn nhìn Hàng Tư chằm chằm bằng ánh mắt cảnh giác.

Hàng Tư giơ tay lên, làm động tác xoa dịu cô ấy: "Vân Vân, tôi là Hàng Tư đây. Cô đừng sợ, tôi tới để giúp cô mà."

Có thể nhận ra chỉ cần ở đây xuất hiện đông người sẽ như một sự quấy rầy đối với Vân Vân, cho dù Hàng Tư đã thể hiện một nét mặt rất ôn hòa nhưng trông cô ấy vẫn đầy căng thẳng: "Đi đi, các người đều là kẻ xấu! Đi cả đi!"

Cô ấy lẩm bẩm, đồng thời tiếp tục lùi sâu thêm về phía sau.

Mẹ Đại Ương thấy vậy thở dài, tiến tới giữ cô ấy: "Vân Vân, sao lại là kẻ xấu cả chứ? Bác..."

Còn chưa dứt lời đã thấy Vân Vân lập tức đẩy mẹ Đại Ương ra, nhìn trân trân tất cả mọi người ở đó bằng ánh mắt kinh hoàng, rồi òa lên khóc như gặp phải ma vậy. Mẹ Vân Vân lập tức rơi nước mắt, tiến tới ôm lấy con, nhưng hoàn toàn không thể lại gần cô ấy, vừa đau lòng vừa sốt ruột.

Bố Vân Vân thì tỏ ra đau khổ, nói với Hàng Tư: "Cô thấy không, mọi chuyện là như vậy, mà tình trạng như hiện tại chỉ là mức độ nhẹ thôi, đêm xuống, con bé càng giống bị ma nhập hơn..."

Hàng Tư nhìn Vân Vân, trong đôi mắt cô ấy thật sự có sợ hãi, cảm giác sợ hãi ấy không thể diễn được.

Nghe thấy động tĩnh, Lục Nam Thâm đi về phía này.

Mẹ Vân Vân vẫn đang cố kìm nén nỗi đau, dịu dàng vỗ về cô ấy, cố gắng giúp cô ấy bình tĩnh lại. Ai ngờ Vân Vân chỉ càng thêm căng thẳng, gương mặt trắng bệch, ánh mắt ngó nghiêng bốn phía, lập tức lại nhìn thấy Lục Nam Thâm, cô ấy đẩy mẹ ra.

Lục Nam Thâm tiến tới đây mục đích là để xem xem Hàng Tư có cần giúp đỡ gì không, kết quả còn chưa kịp hiểu tình hình, đã có một người bổ nhào vào lòng anh!

Hai cánh tay cô gái ôm chặt lấy anh, đừng thấy đôi tay cô ấy mảnh khảnh, thật ra rất có sức, lực ôm như chỉ muốn làm đứt rời phần hông của anh ra vậy.

Lục Nam Thâm sửng sốt, định đẩy cô gái trong lòng ra theo phản xạ. Ai ngờ Vân Vân rất khỏe, hơn nữa còn tương đối cố chấp, những giọt lệ cũng đã trào ra khỏi hốc mắt, cô ấy lẩm bẩm thút thít trong lòng anh: "Em sợ, em sợ..."

Lục Nam Thâm vô thức nhìn sang Hàng Tư.

Hàng Tư cũng đang chứng kiến cảnh này, về biểu cảm thì không có quá nhiều biến đổi. Lục Nam Thâm cũng không rõ Hàng Tư suy nghĩ điều gì, hơi thở trong lồng ng.ực nhất thời như nghẹn lại, không lên được cũng không xuống được. Anh lại cúi đầu cố gắng kéo Vân Vân ra: "Thật ngại quá, cô nhận nhầm người rồi."

Khó khăn lắm mới kéo cô ấy ra được nhưng một giây sau cô ấy lại tiếp tục nhào tới, lần này còn ôm chặt hơn, dường như tất cả mọi người ở đây đều đã biến thành kẻ địch giả tưởng của cô ấy, chỉ có Lục Nam Thâm là bến đỗ an toàn.

Không, nói một cách chính xác, lúc này đây chỉ có vòng tay của Lục Nam Thâm là bến đỗ an toàn.

Tất cả mọi người cũng đã phát hiện ra điểm này, bởi vì chỉ khi ở trong lòng anh, Vân Vân mới không căng thẳng và sợ hãi.

"Cứ để cô ấy ôm đi, tạm thời đừng kích động cô ấy." Hàng Tư hờ hững nói một câu.

Lục Nam Thâm đang một lòng muốn đẩy Vân Vân ra, không ngờ lại nghe thấy Hàng Tư nói một câu như vậy, sống lưng cứng đờ, ánh mắt nhìn Hàng Tư cũng có đôi chút cảm xúc phức tạp. Hàng Tư vô tình đối diện với anh mắt của anh, dĩ nhiên cũng nhận được tín hiệu ấy.

Trái tim chợt rung lên khe khẽ.

Trong đôi mắt Lục Nam Thâm có sự bất ngờ thoáng qua, còn có đôi chút giận dữ, nhưng phần nhiều là sự vô tội, khó xử và sốt sắng.

Anh đứng đờ ra đó, tuy không đẩy Vân Vân ra nữa, nhưng hai cánh tay hơi giơ cao lên, không ôm cô gái trong lòng.

Tâm trạng trong lòng Hàng Tư lúc này là gì nhỉ?

Giống như Lục Nam Thâm là công cụ hình người để cô mang ra vô về và xoa dịu Vân Vân vậy, sao lại có cảm giác như đang ép "gái nhà lành làm kỹ nữ" vậy?

Nhưng cô cũng đâu muốn phải nhìn thấy cảnh này.

Hàng Tư né đi, không nhìn vào đôi mắt đầy ai oán và một gương mặt hết sức ấm ức của Lục Nam Thâm nữa.

Cô cũng chẳng thoải mái gì.

Chính vào khoảnh khắc Vân Vân nhào vào lòng Lục Nam Thâm, Hàng Tư liền cảm thấy như có dòng máu xông thẳng lên não bộ, lòng rối bời vô vàn cảm xúc. Hình dung thế nào nhỉ? Giống như một món đồ nào đó của mình bị người ta giật mất trong giây lát, cô bồng bột muốn giật lại nhưng chớp mắt lại nghĩ thứ đó cũng đâu phải của cô, nên chỉ biết khó chịu trong chua chát.

Vân Vân cuối cùng cũng yên ổn trở lại, nhưng vẫn nép mãi trong lòng Lục Nam Thâm không chịu dời tay. Dù là bố mẹ Vân Vân hay mẹ Đại Ương, nhìn thấy cảnh này thật ra rất ngượng ngập, đặc biệt là mẹ Đại Ương, sau khi ngờ vực về mối quan hệ giữa Lục Nam Thâm và Hàng Tư, bà ấy càng cảm thấy không ổn.

Bà ấy âm thầm ra hiệu bằng ánh mắt cho bố của Vân Vân, hết nhìn Lục Nam Thâm rồi lại nhìn Hàng Tư, ý tứ quá rõ ràng. Thật ra bố Vân Vân cũng rất băn khoăn trong lòng, trên đường đi, ông ta đã nhìn ra cậu thanh niên này rất quan tâm Hàng Tư, Vân Vân lại đang dưng xen vào giữa là thế nào?

Ông thở dài, tiến tới trước kéo Vân Vân: "Về phòng với bố đi, họ đều là khách, con quấn lấy khách như vậy không hay đâu."

Ai dè Vân Vân nghe xong câu này cánh tay càng siết chặt hơn.

Dù ai khuyên răn cũng không được, chỉ cần người bên cạnh chạm vào cô ấy, cô ấy sẽ sợ hãi kêu toáng lên. Cuối cùng mẹ Vân Vân không đành lòng, bèn tiến tới khẩn khoản van nài: "Cậu à, cậu xem có thể phiền cậu..."

Lục Nam Thâm cứ nhìn Hàng Tư mãi, những người bên cạnh nói gì anh không chú ý, anh chỉ để ý tới Hàng Tư. Thấy cô mãi không có phản ứng, anh lên tiếng hỏi: "Cứ để cô ấy ôm mãi sao?"

Khẩu khí như đang hỏi dò, nhưng nghĩ kỹ lại có chút cảm xúc bên trong.

Hàng Tư cũng có cảm xúc, chính là bực bội, khó chịu, còn không thể diễn tả cụ thể ra được. Nghe Lục Nam Thâm nói như vậy, trong lòng cô cũng bùng lên một ngọn lửa không tên. "Thì ôm đi, còn có thể làm sao?"

Lục Nam Thâm nhìn cô trân trân, bờ môi hơi mím lại, khuôn cằm như căng cứng. Lát sau anh mới quay đầu nhìn sang bố mẹ Vân Vân, nói một câu xin lỗi. Mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy Lục Nam Thâm giáng xuống một cú nhanh gọn, Vân Vân nhắm mắt, ngất lịm đi.

***

Là bố Vân Vân bế cô ấy về phòng ngủ, ban nãy ai cũng sẽ nhìn ra sự lãnh đạm và không vui của Lục Nam Thâm, Vân Vân trong lúc ngất, anh cũng chỉ đỡ cô ấy bằng cánh tay, không có ý bế cô ấy lên, rồi giải thích với bố mẹ Vân Vân một câu: "Không đánh ngất cô ấy, chúng tôi chưa thể tìm ra nguyên nhân."

Tình cảm của Lục Nam Thâm là thứ xa xỉ, đây là điều bố mẹ Vân Vân đều có thể cảm nhận được. Đương nhiên, chuyện này là con họ sai trước, cứ thế ôm riết lấy một người đàn ông xa lạ, họ còn bắt cậu thanh niên này phải miễn cưỡng chấp nhận để vỗ về con gái mình, làm như vậy quả thực là ích kỷ.

Thế nên họ cũng không thể trách Lục Nam Thâm ra tay nhẫn tâm.

Nhưng mẹ Đại Ương sau khi chứng kiến cảnh này lại có một cách lý giải khác.

Bà ấy cảm thấy tình cảm của cậu thanh niên trước mắt không những là xa xỉ, mà con xa xỉ tới mức thành "bạc tình".

Nếu là một người đàn ông bình thường, bị một cô gái khác ôm trước mặt người con gái mình để ý, phản ứng đầu tiên của họ là nhìn cô gái mình thích rồi đẩy cô gái trong lòng ra. Nhưng Lục Nam Thâm thì khác, phản ứng đầu tiên của anh là đẩy người ra, rõ ràng là phản xạ có điều kiện, rồi mới nhìn sang Hàng Tư.

Chứng tỏ cậu này rất phản cảm với việc được con gái ôm ấp.

Theo lời miêu tả của mẹ Vân Vân, đây chưa phải là phản ứng phát bệnh rõ ràng nhất của cô ấy.

"Có lúc có đêm xuống, thậm chí là quá nửa đêm nó càng đáng sợ hơn." Mẹ Vân Vân nói.

Lúc mấy người họ vào nhà nói chuyện này, Lục Nam Thâm vẫn đứng ngoài sân. Qua ô cửa sát sàn, Hàng Tư thấy anh có vẻ rất hứng thú đối với tảng đá lạ, cứ đi lòng vòng quanh đó.

Mẹ Vân Vân cũng nhìn ra ngoài theo, sau đó dè dặt hỏi: "Có phải cậu ấy giận rồi không? Còn không buồn đi vào trong nhà."

Hàng Tư mất một lúc mới phát hiện ra bà ấy đang muốn nói chuyện với mình, cô "Á" một tiếng: "Không sao, thật ra anh ấy tính tình rất tốt, không dễ giận vậy đâu. Có thể tại tình huống ban nãy xảy ra đột ngột quá, anh ấy chưa chuẩn bị tâm lý."

Thật ra cô cũng không biết mình đang nói cái gì, nếu là giải thích thì chưa đủ chân thành, nếu là tường thuật đơn giản thì chưa hẳn chính xác.

Mẹ Vân Vân vì muốn xác nhận suy nghĩ của mình bèn hỏi một câu: "Cô Hàng, cô đừng trách tôi nhiều chuyện nhé, có phải hai người... đang tìm hiểu không?"

Hàng Tư lắc đầu.

Mẹ Vân Vân ngạc nhiên, lại hỏi: "Cậu ấy độc thân ư?"

"Chắc là vậy..." Thật ra Hàng Tư không chắc chắn lắm, câu nói này cũng chỉ dựa trên phán đoán sau một thời gian tiếp xúc vừa qua. Nhưng tình hình cụ thể của anh ra sao, hay anh có ai ưng ý ở nhà hay chưa thì cô hoàn toàn không biết.

Thấy cô trả lời ngập ngừng như vậy, mẹ Vân Vân cũng yên tâm hẳn. Mặc kệ cậu ấy đã có bạn gái hay chưa, chí ít Hàng Tư đứng trước mắt đây không phải, như vậy hành động vừa rồi của Vân Vân coi như được tạm chấp nhận.

Hàng Tư quyết định không nhìn Lục Nam Thâm nữa mà chuyển sang câu chuyện bố Vân Vân tìm Đại sư phụ chữa bệnh: "Tôi cho rằng nếu đã tìm người của Thanh Vân Quan, lại có sẵn loài hoa Hút Máu mà ông ấy cần, vậy thì tạm thời cứ chữa trị một lượt theo cách của Đại sư phụ xem sao."

Nghe xong câu này, bố của Vân Vân bèn sốt ruột hỏi Hàng Tư: "Cô cảm thấy tình hình của Vân Vân không dễ chữa ư?"

Chuyện có một Đại sư phụ từ Thanh Vân Quan tới là do mẹ Vân Vân một tay sắp xếp, mẹ Vân Vân thì nghĩ có thứ gì đó bẩn thỉu đã nhập vào người con mình, nhưng bố Vân Vân thì không sao yên tâm được.

Hàng Tư bình tĩnh: "Tình hình hiện tại tôi chưa thể xác định ngay lập tức được, cần phải quan sát. Đương nhiên, lúc Đại sư phụ trị bệnh, nếu tiện, tôi cũng muốn xem thử."

Bố Vân Vân nghe vậy mới yên tâm, đừng từ bỏ là được. Ông ta nói sẽ bàn bạc với Đại sư phụ, xem có thể linh hoạt cho một người khác vào xem không, rồi lại chân thành mời Hàng Tư ở lại.

Hàng Tư còn đang ngập ngừng, cô nghĩ bụng cả thành Trường An chung quy cũng chỉ lớn đến thế, vất vả chạy đi chạy về cũng không phải là không thể. Cô cứ cảm thấy căn biệt thự này rất quái đản, ở lại không thoải mái. Nhưng cô thấy Lục Nam Thâm từ ngoài đi vào, quyết định thay cô: "Vậy thì ở tạm đây đi."


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.