Hàng Tư cảm thấy hít thở rất khó khăn.
Bàn tay đang ở trên cổ cô đầy mạnh mẽ, sống chết siết chặt lấy nó. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng sự phẫn nộ và căm hận của Kiều Uyên, sự quyết tâm đó như chỉ muốn bóp nát cô thành cát bụi.
Ban đầu cô còn giãy giụa theo bản năng, nhưng càng giãy giụa sức mạnh của người đàn ông càng tăng lên. Dần dần, Hàng Tư không giãy giụa nữa, để mặc cho hắn bóp cổ mình.
Huyệt thái dương của cô giật lên từng cơn, khuôn mặt nhẫn nhịn đến đỏ bừng.
Dường như Hàng Tư đã nhìn thấy Tư Niệm.
Một cậu bé gầy gò, nhỏ nhắn, ăn mặc cũng cực kỳ mỏng manh, nhưng đôi mắt lại sáng rõ, trong vắt tựa như dòng suối chảy róc rách giữa rừng núi. Cô hỏi anh ấy: Tư Niệm, anh thích gì nhất?
Anh ấy không cần suy nghĩ nhiều, lập tức trả lời cô: Tôi thích âm nhạc.
Trùng hợp thật, cô cũng thích âm nhạc.
Có lúc cô lại nghe thấy Tư Niêm ngâm nga một khúc nhạc, một khúc nhạc rất dễ nghe. Khi hỏi anh ấy đây là bài hát gì thì anh ấy lắc đầu nói: Bản nhạc này không có tên, tôi ngâm vu vơ vậy thôi.
Sau này cô lại hỏi: Tư Niệm, anh còn người thân không?
Tư Niệm im lặng, ánh mắt trở nên cực kỳ ảm đạm. Rất lâu anh ấy mới trả lời: Tôi còn một người anh lớn, anh ấy rất thương, rất thương tôi.
Thế người anh lớn của anh có thể tới cứu anh không?
Nếu anh ấy biết tôi đang ở đây thì chắc chắn sẽ tới cứu tôi, nhưng mà... anh ấy không biết tôi đang ở đây.
Vậy thì anh trốn đi, chỉ cần có thể trốn thoát, ra được tới ngoài kia, là sẽ tìm được người anh lớn của anh.
Đôi mắt Tư Niệm bừng sáng một niềm hy vọng. Anh ấy hỏi cô: Tôi thật sự có thể thoát ra ngoài sao?
Có thể, kia là một con đường núi, có thể chạy ra bên ngoài, anh nhất định có thể chạy thoát.
Con đường núi ấy cây cối rậm rạp, có suối chảy qua, khắp núi đầy rẫy hoa quả dại, ngoài việc con đường nhỏ ấy hơi khúc khuỷu ra thì ngay cả dã thú to cũng không có.
Cô từng đi qua con đường đó, có một dạo còn có thể thoát ra ngoài.
Nhưng cuối cùng cô từ bỏ.
Giọng nói của kẻ bắt cóc cứ vang vọng bên tai cô: Nhóc có chắc là bố mẹ vẫn còn cần mình không?
Không đúng!
Vào lúc ý thức gần mất đi, Hàng Tư chợt nghĩ tới một điểm mấu chốt.
Năm xưa tuy cô còn rất nhỏ, nhưng cũng không phải là một đứa con nít bộp chộp. Cô biết chuyện chạy trốn không hề đơn giản, thế nên để chỉ cho Tư Niệm con đường núi đó là cô đã thử nghiệm hết sức thận trọng. Cô quá quen thuộc với nó, tuyệt đối không thể bị người nào phát hiện ra.
Vì cây cối vô cùng rậm rạp, muốn đánh lừa sự chú ý của kẻ đeo bám quá dễ dàng. Khi ấy cô còn hỏi Tư Niệm có biết trèo cây không, Tư Niệm gật đầu nói là biết.
Cô còn dặn đi dặn lại Tư Niệm rằng: Một khi phát hiện ra có người đuổi theo thì anh hãy trèo lên cây, hoặc không thì trốn trong bụi cây, không ai tìm được ra anh đâu. Nếu khát thì anh uống nước suối, nếu đói thì ăn tạm hoa quả dại, cùng lắm chỉ mất một ngày là anh sẽ thoát ra khỏi phạm vi nguy hiểm.
Tư Niệm cũng xêm xêm tuổi cô, cô không thể phán đoán sai được.
Thế nên chuyện Tư Niệm chạy trốn bị bắt về, sau đó bị đánh đập chắc chắn còn ẩn tình khác!
Sự trói buộc trên cổ đột ngột mất đi.
Cả một lượng lớn oxy ồ ạt tràn vào, Hàng Tư trong khoảnh khắc như từ dưới địa ngục được kéo ngược trở lại nhân gian, ho khan sặc sụa.
Nhưng Kiều Uyên vẫn đang ghì chặt cô không buông. Cô muốn nói là cái chết của Tư Niệm có vấn đề, nhất định còn có ẩn tình, nhưng thanh âm mắc kẹt trong cổ họng không thoát ra được.
Kiều Uyên giữ chặt cô, cất giọng lạnh lẽo: "Em được lắm, một lòng muốn chết chứ gì? Hàng Tư, em đừng hòng được giải thoát." Bờ môi anh áp sát cô: "Tôi nói rồi, em là của tôi. Nếu tôi đang ở dưới địa ngục, thì em cũng phải gánh nghiệp chướng, ở bên tôi đời đời kiếp kiếp."
"Tôi... không phải của anh." Hàng Tư cất giọng khó khăn.
"Không phải của tôi ư?" Kiều Uyên cười khẩy: "Mới chỉ có nửa năm mà em đã chóng quên quá vậy? Không sao, để tôi giúp em hồi tưởng, nhớ lại từng chuyện, từng việc một."
Dứt lời, hắn bế bổng cô lên.
"Kiều Uyên! Anh thả tôi ra!" Hàng Tư sợ hãi.
Vô số chuyện quá khứ, những đêm đen u ám, những trải nghiệm khiến cô sống không bằng chết mặc sức dội trở lại trong đầu.
Khi Kiều Uyên ném cô lên giường, khi cơ thể lừng lững ấy đè xuống người, cả cơ thể cô run lên một cách thiếu kiểm soát. Bóng ma nơi đáy mắt Kiều Uyên giống như một chiếc lưới vô cùng vô tận giăng xuống, khiến cô không có chỗ thoát.
Chất giọng trầm của hắn quyến luyến, rót xuống tai cô: "Muốn thoát khỏi tôi? Vô ích thôi A Tư, Lục Nam Thâm không phải là tương lai của em, cả đời này em chỉ có thể là của tôi. Ai dám tơ tưởng tới em, tôi sẽ lấy mạng hắn."
Hắn giật tung áo sơ mi của cô ra không chút nể nang...
Hàng Tư nghe thấy tiếng từng cúc áo bung ra, hơi thở lạnh lẽo nhưng lại nóng rẫy của người đàn ông như một chiếc lò bao trùm lấy cô.
Phải, cô không nhìn thấy ánh sáng.
Chỉ có bóng tối vô tận, trong bóng tối có một bàn tay sống chết giữ lấy cô, kéo cô xuống vực thẳm tăm tối hơn. Bàn tay đó là của Kiều Uyên, không phải Lục Nam Thâm.
Lục Nam Thâm...
Trong mơ hồ, Hàng Tư nghe thấy âm thanh gì đó, giống như có người đá cửa, ngay sau đó là một tiếng "tít tít", có người đạp cửa vào, tiếng bước chân hỗn tạp.
Sau đó là một tiếng quát lớn: "Kiều Uyên!"
Khung cảnh tiếp theo đó rất hỗn loạn, có người lao lên trước, đắp một chiếc áo lên người cô. Ý thức của Hàng Tư từ từ trở về. Cô khẽ ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt thân quen của Phương Sênh.
Là Niên Bách Tiêu và Phương Sênh lao vào.
Trong tay quản gia có chìa khóa phòng, nhưng Niên Bách Tiêu chân dài tay dài, đi một bước bằng quản gia chạy hai, ba bước. Anh ấy giận dữ đá thẳng vào cửa, dĩ nhiên không thể đá ra được, mục đích đá cửa của anh ấy chính là ngăn chặn bất kỳ việc nào đang xảy ra.
Đã có cảm giác chẳng lành rồi.
Khi cửa phòng bật mở, Kiều Uyên nghe thấy tiếng động bèn bước từ phòng ngủ ra, uể oải cài lại cúc áo sơ mi. Niên Bách Tiêu bước vào phòng nhìn thấy cảnh ấy, một tiếng nổ bỗng ầm vang trong đầu, nhưng khoảnh khắc mặt đối mặt với Kiều Uyên, Niên Bách Tiêu sững lại.
Anh ấy buột miệng nói: "Lục Nam Thâm?!"
Nhưng anh ấy cũng phản ứng lại rất nhanh. Không, người này không phải Lục Nam Thâm, đôi mắt hắn quá u tối ghê rợn, cả người toát ra một sự lạnh lẽo, âm u khiến người ta khó thở, tuyệt đối không phải Lục Nam Thâm.
Thấy vậy, Niên Bách Tiêu lửa giận bừng bừng, không suy nghĩ gì cứ thế lao lên.
Chuyện vui bị ngắt ngang, Kiều Uyên vốn dĩ đã rất bực dọc rồi, thấy Niên Bách Tiêu xông lên hắn cũng không lơ mơ, nhanh tay nhanh mắt né cú đấm của đối phương trước, ngay sau đó túm lấy cổ áo đối phương xoay tay đấm một quả.
Niên Bách Tiêu không né được cú đấm ấy, ăn nguyên cả cú đấm vào mặt.
Khóe miệng lập tức rỉ máu.
Cú đấm không hề nhẹ.
Vượt ra ngoài dự tính của Niên Bách Tiêu, có thể vì hắn có một gương mặt giống với Lục Nam Thâm nên Niên Bách Tiêu có phần khinh địch, hoặc trong vô thức anh ấy đã nghĩ tên này không giỏi đánh đấm.
Niên Bách Tiêu nghiêng đầu nhổ một ngụm máu ra ngoài, lao lên thêm một lần nữa.
Quản gia đứng bên cạnh quan sát mà sốt ruột, có nên báo cảnh sát không đây.
Phương Sênh qua chăm sóc Hàng Tư ngay lập tức.
Hàng Tư đang rất tệ, nằm đó không một mảnh vải che thân, như một người đã chết rồi. Nước mắt Phương Sênh lập tức trào ra, vội vàng cởi áo khoác quấn kín người cô.
Ngoài phòng khách là tiếng đánh đấm, Phương Sênh sốt sắng hỏi Hàng Tư: "Cậu sao rồi?"
Hàng Tư không nói gì, đã cắn đến rách cả môi, chảy cả máu.
Dáng vẻ này của cô khiến Phương Sênh rất lo lắng. Cô ấy đỡ Hàng Tư nằm dựa vào đầu giường, rồi ra khỏi phòng ngủ trước. Cô ấy vốn nghĩ rằng với sức chiến đấu của Niên Bách Tiêu thì giải quyết mọi chuyện không thành vấn đề, nào ngờ khi đi ra ngoài lại thấy Niên Bách Tiêu đã bị kẻ đó đá đi rất xa, miệng sưng lên cả mảng.
Cô ấy thảng thốt!