Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 174: Có thể vì chưa ly hẳn chăng



Khi Hàng Tư nói ra cái tên "Tư Niệm" ấy, phát hiện một chút hẫng nhẹ thoáng qua trong ánh mắt Kiều Uyên, cô đã biết đáp án là: Đúng.

Kiều Uyên thường ngày vẫn là một người tính cách u trầm và cố chấp, tuy không hay quát tháo ầm ĩ nhưng trông hắn càng bình tĩnh mới lại càng đáng sợ. Thế nhưng, ngay lúc này đây Hàng Tư có thể nhìn thấy sự thay đổi trong cảm xúc của hắn bằng mắt thường.

Bờ môi mỏng mím đến căng ra, khuôn cằm sắc lẹm một cách rõ nét, đôi mày lạnh như nhuốm sương, đáy mắt không còn một chút nhiệt độ nào. Hắn hơi nheo mắt lại, giơ tay lên, những ngón tay gầy chạm vào má cô: "Cả Tư Niệm mà em cũng biết, ai nói với em hả?"

Thanh âm rất khẽ, khẽ tới mức chỉ như những lời thì thầm mơn man giữa hai người đang tình tứ với nhau, nhưng lọt vào tai Hàng Tư thì lại khiến cô rùng mình, một cảm giác như bão tố sắp sửa ập tới.

Nhưng cô không hề trốn tránh, bấm bụng nhìn thẳng vào mắt hắn: "Vì những chuyện xảy ra lúc nhỏ mà anh cho rằng tôi đã hại chết Tư Niệm ư?"

Bàn tay lớn của Kiều Uyên vòng ra sau gáy cô, đột ngột giữ chặt nó: "Cho rằng? Em đang nghĩ tôi hiểu lầm?"

Hàng Tư cảm thấy gáy mình đau dữ dội, ngón tay hắn mạnh mẽ đầy sức lực, cô có cảm giác chỉ một giây nữa thôi sẽ bị hắn bóp vụn. Nhưng nghe Kiều Uyên nói như vậy thì tất cả mọi chuyện xảy ra suốt hai năm qua đã trở nên hợp lý hơn.

Nếu là Tư Niệm, cô không còn lời nói để nói.

Thấy cô im lặng, sự chán ghét ánh lên trong mắt Kiều Uyên: "Nói!"

Da đầu Hàng Tư đau đớn, cô lên tiếng: "Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ hại anh ấy. Sự thực là cũng mới chỉ cách đây hai hôm, tôi mới biết hóa ra năm đó Tư Niệm đã mất... Lúc trước tôi chỉ muốn giúp anh ấy chạy trốn."

"Chạy trốn?" Kiều Uyên cười khẩy: "Rồi đẩy nó vào con đường chết à?"

Hàng Tư lắc đầu: "Không phải vậy... Lúc trước tôi từng quan sát con đường núi đó, rất an toàn, chỉ cần Tư Niệm ẩn mình thật kỹ..." Cô nhìn Kiều Uyên, nói rành mạch từng từ, từng chữ: "Anh là gì của Tư Niệm? Nếu quan tâm anh ấy như vậy thì năm xưa anh ở đâu? Khi anh ấy bị bọn chúng bắt, anh đang ở đâu?"

Kiều Uyên im lặng, bặm môi rất chặt.

"Chí ít thì năm xưa tôi cũng đã nghĩ hết mọi cách để giúp đỡ Tư Niệm. Phải, là do tôi phán đoán sai, nhưng tôi không hề có suy nghĩ muốn hại chết anh ấy. Anh thì sao?" Nhớ tới Tư Niệm, đáy lòng Hàng Tư cũng rất bí bách: "Anh chính là người anh lớn mà Tư Niệm nói đến phải không? Tôi và Tư Niệm đã gặp nhau mấy lần, người duy nhất anh ấy nhắc đến chính là người anh lớn, thế anh đã ở đâu? Kiều Uyên, nếu anh thần thông quảng đại đến như vậy thì sao không tìm được Tư Niệm? Không cứu anh ấy khỏi nguy hiểm?"

"Câm miệng!" Kiều Uyên bị cô kích động, giơ tay ra bóp cổ cô: "Một kẻ giết người, đừng có quanh co ngụy biện!"

***

Giản Ngôn trả lời Niên Bách Tiêu, nhưng sự khó xử thể hiện ngay qua điện thoại.

"Phía khách sạn nói rằng việc đảm bảm thông tin khách hàng là rất nghiêm ngặt, cấp dưới không dám tùy tiện để lộ." Nói xong, Giản Ngôn gợi ý cho Niên Bách Tiêu: "Chỉ có thể nói với người cao nhất chuyện này, nhưng với thân phận của tôi và cậu hiện tại là không được. Hợp nhất phải là anh trai cậu, có điều..."

Niên Bách Tiêu nghĩ một chút: "Tôi biết có một người làm được."

Tình hình đường sá quá tệ, Niên Bách Tiêu nhìn mà phát sốt ruột, về sau bèn nói với tài xế: "Bác tài, để tôi lái xe, có vấn đề gì tôi chịu trách nhiệm."

Bác tài cũng nhận ra cả hai người họ đều đang gấp, bèn nhường chỗ, nhưng miệng vẫn không chịu thua: "Đường sá kiểu này ai lái cũng vậy thôi. Cậu nhóc, không phải tôi tạt nước lạnh vào cậu đâu..."

Còn chưa kịp dứt lời, chiếc xe đã như một con cá dưới biển sâu, bắt đầu lạng lách một cách mượt mà. Chỉ nhìn cái cách Niên Bách Tiêu giữ vô lăng bình tĩnh và thay đổi tốc độ xe và góc độ vượt, tuy không đến mức phóng rầm rầm trên đường nhưng cũng đã tiết kiệm được ối thời gian.

Người tài xế phải tấm tắc khen tài: "Cậu nhóc, cậu lái xe lụa thật đấy."

Họ đến sớm hơn hẳn so với thời gian dự tính trên bản đồ GPS.

Sau khi Niên Bách Tiêu đưa Phương Sênh vào trong đại sảnh, đã có người đến trước cả họ.

Là một người phụ nữ.

Phương Sênh mới đó đã nhìn thấy người này, diện mạo cực kỳ xinh đẹp, đã nhìn là không thể dời mắt, trông có vẻ như hơn họ vài tuổi, làn da trắng trẻo, mặc một chiếc dạ lông cừu màu trắng tinh, khí chất nổi bật khác người.

Người phụ nữ ấy đi về phía này.

Chẳng hiểu sao, khoảnh khắc này Phương Sênh rất hy vọng Niên Bách Tiêu đừng nhìn thấy người phụ nữ ấy. Cô ấy nghĩ một người phụ nữ xinh đẹp nhường ấy, là đàn ông sẽ khó mà chống đỡ nổi.

Nhưng Niên Bách Tiêu đã nhìn thấy.

Không những nhìn thấy còn rảo bước lao tới rất nhanh, chủ động dang rộng cánh tay.

Người phụ nữ đó chỉ yên tại chỗ không nhúc nhích, khi Niên Bách Tiêu tới nơi, rồi cũng vươn tay ra ôm lấy Niên Bách Tiêu, vỗ vỗ lưng anh ấy.

Bước chân Phương Sênh khựng lại, cô ấy không tiến lên thêm, chỉ là sau khi nhìn thấy cảnh đó, cô ấy vừa bất ngờ vừa ghen tỵ. Cô ấy chưa từng thấy Niên Bách Tiêu chủ động với một người khác giới đến như vậy, đối với cô ấy càng chưa như vậy bao giờ.

Chút chua xót dâng lên nơi đáy lòng, chắc anh ấy thích người này chăng?

Vừa nhìn đã thấy người phụ nữ đó rất cao quý, chắc là cùng thuộc giới quý tộc như anh ấy?

Niên Bách Tiêu không ôm đối phương quá lâu, sau khi buông ra có nói với chị ấy vài câu. Người phụ nữ tinh mắt nhìn thấy Phương Sênh, ánh nhìn hơi nghiêng đi.

Niên Bách Tiêu quay đầu nhìn về hướng ấy, sau đó vẫy tay với Phương Sênh, tỏ ý bảo cô ấy tiến lên. Phương Sênh tuy không thoải mái trong lòng nhưng vẫn đường hoàng bước tới.

Thời gian cấp bách, Niên Bách Tiêu không giới thiệu chi tiết, chỉ nói với đối phương: "Cô ấy là Phương Sênh." Sau đó lại quay sang Phương Sênh: "Chị ấy là Tố Diệp."

Tố Diệp?

Phương Sênh cảm giác cái tên này nghe rất quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã nghe ở đâu rồi.

Chỉ thấy ánh mắt Tố Diệp nhìn cô ấy có chút khác lạ, nhưng Phương Sênh cũng không kịp thăm dò ý nghĩa của sự khác lạ ấy. Cô ấy nghe thấy Tố Diệp hỏi Niên Bách Tiêu: "Em có biết lai lịch đối phương ra sao không?"

Niên Bách Tiêu ngẫm nghĩ: "Tên Kiều Uyên, doanh nhân."

Tố Diệp nhíu mày, tỏ ý chưa từng nghe qua cái tên này. "Có vẻ như hắn đã giở trò phía sau, người này có quyền hạn không nhỏ ở khách sạn này, hắn đã bao trọn phòng tổng thống."

Chị ấy giơ tay lên xem giờ: "Một lát nữa sẽ có quản gia phòng tổng thống xuống đây đích thân dẫn hai đứa lên."

Nghe xong, Niên Bách Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Em biết mà, chỉ cần chị ra tay là ngon nghẻ hết."

"Người ta chỉ biết nhà họ Niên thôi. Em mà chịu trở về Niên Thị thì hôm nay chị đâu cần mất công đi một chuyến." Tố Diệp nói một câu, rồi hỏi anh ấy: "Có cần chị lên cùng em không?"

Niên Bách Tiêu vội nói không cần.

"Thế..." Tố Diệp quay sang nhìn Phương Sênh: "Cô bé này cũng lên cùng chứ hả?"

Phương Sênh không hiểu ý câu hỏi của chị ấy.

Chỉ thấy Niên Bách Tiêu gật đầu: "Vâng, người ở trên tầng là bạn tốt nhất của cô ấy."

Rõ ràng Tố Diệp đang cần thời gian để tiếp nhận thông tin. Chị ấy quan sát Phương Sênh rất kỹ, cuối cùng im lặng không nói thêm gì.

Chẳng bao lâu sau, phó giám đốc khách sạn dẫn theo quản gia vội vàng chạy xuống, ông ta lao tới chỗ Tố Diệp trước, đon đả nói: "Chị Niên, tổng giám đốc Trần biết tin chị tới khách sạn, nên đang vội vã tới đây rồi. Chị xem, hay là chúng ta lên quán café trên tầng trước?"

Tố Diệp nói không cần: "Cảm phiền anh nói với tổng giám đốc Trần là tôi còn có chút việc, anh ấy không cần mất công trở về khách sạn nữa đâu, để hôm khác..." Chị ấy vỗ vai Niên Bách Tiêu rồi nói với phó tổng giám đốc: "Cậu chủ Niên nhà chúng tôi sẽ mời anh ấy bữa cơm."

Bấy giờ ông ta mới biết người đứng cạnh chính là cậu hai nhà họ Niên, vội vàng nói "Thất kính quá". Niên Bách Tiêu sốt ruột cứu người, không kịp hàn huyên, vội vàng nhờ quản gia dẫn đường.

Lúc đi vào thang máy, Phương Sênh buột miệng hỏi một câu: "Người vừa rồi gọi chị ấy là chị Niên, chị ấy là..."

"Chị dâu của tôi." Niên Bách Tiêu cũng không giấu giếm gì: "Nhưng chị ấy và anh trai anh đã ly hôn rồi, nên không cho anh gọi là chị dâu nữa."

Bấy giờ Phương Sênh mới chợt nhớ ra, không quen sao được? Lúc trước khi kể về gia thế của Niên Bách Tiêu, Hàng Tư có nhắc đến chị dâu của anh ấy.

"Ly hôn ư? Nhưng có vẻ như chị ấy không bài xích việc người khác gọi là chị Niên."

Niên Bách Tiêu đáp: "Có thể vì chưa ly hẳn chăng, trên đơn ly hôn vẫn còn thiếu một chữ ký."


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.