Tổ phụ ta thở dài, đáp: "Chính hắn đã đến cầu thân, muốn cưới con. Kiệu hoa tám người khiêng, vị trí chính thê, lời thề vĩnh viễn không nạp thiếp, tất cả đều là những gì hắn đã quỳ xuống thề trước mặt ông."
Ta ngẩn người, chốc lát sau mới hiểu ra. Những biến động nơi triều đình, vốn dĩ là chuyện cách xa khuê phòng. Nhưng ngẫm nghĩ một hồi, ta cũng hiểu ra được những cân nhắc chính trị đằng sau đó.
Chỉ có lý do này, nếu không, Thẩm Tử An cưới ta, lẽ nào là vì tình cảm riêng tư sao?
Sau khi ta hòa ly với Tạ Vệ, Vệ Quốc Công phủ và Tạ gia đã chính thức trở mặt. Tống gia, đại diện cho những gia tộc thế phiệt trăm năm, và Tạ gia, thế lực quyền quý mới nổi, vốn dĩ không thể dung hòa.
Tống gia chúng ta tuy nhân khẩu không còn đông đúc, nhưng cốt cách và công lao của tổ tiên vẫn còn đó. Tổ phụ ta là lão thần của tiền triều, vẫn còn uy vọng lớn trong triều đình, lời nói có trọng lượng. Các quan thần đều kính nể ông. Tân hoàng, những lúc gặp chuyện khó quyết định, cũng thường thỉnh giáo tổ phụ ta...
Tổ phụ ta rút kinh nghiệm từ lần trước, lắc đầu nói: "Ông đã hiểu ra rồi, người tính không bằng trời tính. Dù ông có tính toán đến mấy, cũng không thể thắng được ý trời. Chi bằng thuận theo tự nhiên, để mọi chuyện diễn ra như nó vốn phải thế. Ông chỉ muốn hỏi con một câu, A Nhu, con có bằng lòng gả cho hắn không?"
Thật lòng mà nói, ta chưa từng có ý định tái giá, huống chi là gả cho Thẩm Tử An. Hắn xứng đáng có được một người thê tử tốt hơn. Nhưng... chính Thẩm Tử An đã chủ động cầu hôn ta.
Ta không biết có phải giữa tổ phụ và Thẩm Tử An đã đạt được thỏa thuận nào đó hay không. Có lẽ Thẩm Tử An cũng không thể chờ đợi được người mà hắn mong muốn, nên đành cầu hôn ta chăng?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thẩm Tử An quả thật là sự lựa chọn tốt nhất cho ta lúc này. Sau khi tổ phụ ta qua đời, với tình nghĩa nhiều năm giữa hai nhà, hắn sẽ giúp ta gánh vác môn đình của Vệ Quốc Công phủ.
Thẩm Tử An là người làm việc ổn trọng, lại chứng kiến ta trưởng thành, chắc hẳn xem ta như muội muội ruột thịt.
Con đường của ta đã được định sẵn rồi.
Nhìn gương mặt gầy gò, già nua của tổ phụ, mái tóc bạc trắng, bàn tay run rẩy khi ông nâng chén trà, lòng ta quặn thắt. Ta lặng lẽ cúi đầu, tựa mặt vào đầu gối ông, như thuở nhỏ vẫn thường làm, khẽ nói: "Con bằng lòng ạ.""
Những chuyện cũ dường như kéo dài đến vô tận, ta tựa vào thành giường chờ Thẩm Tử An, chờ đợi mãi, không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Ta giật mình tỉnh giấc, phát hiện mình đã nằm trên giường tân hôn. Thẩm Tử An đang nhẹ nhàng tháo trâm cài tóc cho ta. Thấy ta tỉnh dậy, tay hắn khẽ khựng lại, rồi dịu dàng hỏi: "Ta có làm nàng tỉnh giấc không?"
Ta lắc đầu, chống tay lên giường định ngồi dậy. Thẩm Tử An đưa tay qua lớp áo lót, đỡ lấy lưng ta. Bề ngoài hắn có vẻ lạnh lùng, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp, truyền qua hai lớp áo lót đến làn da sau lưng ta.
Ta không hiểu vì sao bỗng thấy ngượng ngùng. Nên vội ngồi thẳng dậy, giả vờ tự nhiên tháo trâm cài tóc, rồi khẽ hỏi hắn: "Khách khứa bên ngoài đã về hết rồi sao?"
Hắn khẽ "ừ" một tiếng, ánh mắt hắn dịu dàng lướt qua gương mặt ta, khóe môi khẽ cong lên.
Có lẽ ánh nến đỏ rực rỡ đã làm nổi bật vẻ dịu dàng trên gương mặt hắn. Ta cũng mỉm cười với hắn.
Thật lòng mà nói, trước khi gả cho Thẩm Tử An, ta đã có chút lo lắng. Vì chúng ta quá hiểu nhau, dù rằng khi còn nhỏ, lúc hắn học nhờ ở nhà tổ phụi ta, ta vẫn còn bé, và sau này, khi hắn rời kinh đến Dịch Châu, ta vẫn chưa biết rung động là gì. Nhưng xét cho cùng, chúng ta cũng xem như là cùng nhau lớn lên.