Ví dụ như những con giống đất sét do nghệ nhân ở phía đông thành nặn, bánh hoa từ Hoài Hoa Lâu, hay những xiên kẹo hồ lô từ ngoài phố – hắn vẫn xem ta như cô bé tinh nghịch lẽo đẽo theo sau hắn ngày nào.
Nhưng mới đó mà đã trải qua bao nhiêu chuyện rồi.
Cứ thế thoắt cái lại qua một năm. Vào một ngày nọ, sau khi Thẩm Tử An rời đi, tổ phụ ta thở dài rồi hỏi ta có bằng lòng gả cho Thẩm Tử An hay không.
Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Thẩm Tử An quả thực nên thành thân rồi. Những năm qua kể từ khi hắn trở về từ Dịch Châu, nghe nói bà mối tới lui mai mối gần như giẫm nát cả ngưỡng cửa nhà hắn, nhưng không hiểu vì sao, hắn vẫn không ưng ý tiểu thư nhà nào.
Bạn thân của hắn từng say khướt hỏi đùa hắn đang chờ đợi điều gì, nghe nói Thẩm Tử An im lặng rất lâu, rồi mới nói: "Ta cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì, ta chỉ biết mình không thể chờ đợi được nữa rồi."
Câu nói này lan truyền khắp kinh thành, khiến bao trái tim thiếu nữ tan nát. Ai nấy đều thầm đoán rằng, một người tuấn tú như Thẩm Tử An cũng có lúc yêu mà không được, không biết nàng thiên kim tiểu thư nào lại khiến hắn phải thở dài thốt lên câu "không thể chờ đợi được nữa".
Nhất thời, cả kinh thành đều cảm thấy tiếc nuối cho hắn.
Người khác có lẽ không biết, nhưng ta lớn lên bên cạnh Thẩm Tử An, ít nhiều cũng hiểu rõ chuyện này.
Thẩm Tử An vốn dĩ là người thanh cao, tuy bề ngoài đối xử ôn hòa nhưng trong thâm tâm lại luôn giữ khoảng cách với mọi người. Khi ấy, có không ít tiểu thư khuê các thầm mến hắn, ngay cả khi hắn đến phủ ta theo học tổ phụ, nhiều nha hoàn trong phủ cũng thầm đỏ mặt mỗi khi nhìn thấy hắn.
Nhưng hắn trước giờ vẫn luôn điềm tĩnh, không hề liếc nhìn ai. Chỉ có một người ngoại lệ, đó là Vương Nghiên Chi, đích trưởng tiểu thư của Quốc Công Hầu phủ.
Khi ấy, đang là mùa hoa hội náo nhiệt nhất của triều đình. Tổ phụ ta lại vừa phạt ta cấm túc, ta không còn cách nào khác, đành phải bám lấy Thẩm Tử An, năn nỉ ỉ ôi mãi hắn mới đồng ý dẫn ta đi hội hoa cho vui.
Sau này, giữa biển hoa rực rỡ, ta đã từng thấy tiểu thư Vương Nghiên Chi cúi đầu e thẹn đứng trước mặt Thẩm Tử An, dịu dàng nói nhỏ điều gì đó. Điều hiếm thấy là Thẩm Tử An cũng tỏ ra rất ôn hòa, hai người trò chuyện khá lâu – điều này quả là chuyện lạ đối với Thẩm Tử An, vì vậy ta đặc biệt chú ý đến tiểu thư Vương Nghiên Chi hơn.
Vị đích trưởng nữ của Vương gia này, tuy chưa đến tuổi cập kê nhưng đã nổi tiếng khắp kinh thành về tài học và vẻ đẹp thanh tú. Sau này, ta còn giúp nàng gửi thư cho Thẩm Tử An vài lần, đều là thư thỉnh giáo về thơ phú, cũng không thể xem là tư tình lén lút.
Sau khi Thẩm Tử An rời kinh đến Dịch Châu, nàng ấy đến tuổi cập kê nhưng vẫn chưa vội gả đi. Khi ấy, ta đoán rằng có lẽ nàng đang đợi Thẩm Tử An trở về – nhưng sau khi Tam Hoàng Tử hồi kinh, nàng đã được tuyển vào cung, trở thành Quý Phi nương nương hiện tại, nghe nói cũng rất được sủng ái.
Một khi bước chân vào cung, cánh cửa ấy sâu tựa biển khơi, người mà Thẩm Tử An nhắc đến, người mà hắn nói rằng không thể chờ đợi được nữa, không biết có phải là nàng hay không.
Dù không phải nàng, thì những năm qua, ta cũng chưa từng thấy bóng dáng nữ nhân nào thân cận bên cạnh Thẩm Tử An.
Tổ phụ ta thở dài một tiếng, nói với ta: "A Nhu, tuổi già của ông đã đến, không thể ở bên con lâu hơn được nữa.
“Con rồi cũng phải gả đi thôi. Huống chi... huống chi..."
Câu nói còn dang dở, tổ phụ ta không thể thốt nên lời. Ông chỉ hỏi ta: "Con có bằng lòng gả cho hắn không?"
Ta im lặng rất lâu, rồi mới hỏi tổ phụ: "Thẩm Tử An có biết chuyện này không ạ?"