Tống Nhu

Chương 7: Chương 7



Thật ra, ban đầu tổ phụ ta đã chọn Thẩm Tử An làm phu quân cho ta. Chỉ là sau này triều đình biến động, trong vụ án Tiên Thái Tử bị mưu sát, Thẩm gia cũng bị liên lụy. Thẩm gia vốn luôn trung thành với dòng dõi chính thống, ủng hộ Thái Tử. Năm đó, sau khi Thái Tử bị sát hại, Thẩm lão gia để bảo toàn con trai duy nhất của mình, đã chủ động xin điều Thẩm Tử An khỏi kinh thành, phái đến vùng quê hẻo lánh làm huyện quan, nhằm để hắn tránh xa khỏi trung tâm chính trị, không bị vướng vào vòng xoáy tranh đấu.

 

Sau đó, triều đình thay đổi chủ. Tam Hoàng Tử lên ngôi, "một triều vua, một triều thần", Tạ Vệ trở thành quyền thần được trọng vọng nhất triều, còn Thẩm Tử An vẫn bặt vô âm tín. Khi ấy, ta đã mười bảy tuổi, Diệp Uyển cũng đã gả đi và có thai.

 

Tổ phụ ta không thể chờ đợi thêm nữa, cộng thêm việc không muốn ta bị cuốn vào những chuyện thị phi liên quan đến Thẩm gia và Tiên Thái Tử, nên sau bao lần suy đi tính lại, cuối cùng ông chọn Tạ Vệ.

 

 

Trước khi ta xuất giá, tổ phụ đã dặn dò ta: "Tạ gia có gia cảnh đơn giản, chỉ có một sinh mẫu, tuổi tác cũng đã cao. Tổ phụ đã từng giao thiệp với Tạ Vệ ở triều đình, tuy rằng hắn là người khó đoán, nhưng xét hành vi của hắn đối với người thê tử quá cố, nhân phẩm cũng không tệ, là người đáng tin cậy, sau này chắc chắn sẽ không phụ bạc con…”

 

 

Điều quan trọng nhất là hắn là cận thần của thiên tử, chỉ cần không phạm sai lầm lớn, có thể đảm bảo ba đời con cháu được hưởng vinh hoa phú quý. Ta gả cho hắn, tổ phụ sau này cũng có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay.

 

Thật trùng hợp, ta gả cho Tạ Vệ được ba tháng thì Thẩm Tử An từ Dịch Châu trở về.

 

Nghe tin ta đã thành thân, hắn còn nhờ người mang đến tặng ta một chuỗi dạ minh châu quý hiếm, coi như là quà mừng.

 

Sau đó, ta bị sảy thai, rồi hòa ly với Tạ Vệ.

 

Phụ mẫu yêu thương con cái, ắt sẽ lo toan tính toán cho tương lai của con. Tổ phụ ta đã tính toán kỹ lưỡng cho ta, nhưng cũng không ngờ ta lại rơi vào cảnh ngộ này.

 

Ngày ta rời khỏi Tạ gia, ông, một cụ già tuổi cao sức yếu, đã đứng đợi ta trước cổng phủ Vệ Quốc Công, bất chấp gió lạnh thấu xương.

 

Khi ta bước xuống xe ngựa, ông đã rưng rưng nước mắt nhìn ta. Cả đời tổ phụ ta là người mưu trí quyết đoán, đó là lần đầu tiên ta thấy ông có vẻ mặt đau khổ và bất lực đến vậy. Bàn tay gầy guộc của ông nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nghẹn ngào nói: "A Nhu, là tổ phụ có lỗi với con!""

 

Nước mắt ta trào ra, lăn dài trên má.

 

Sau đó, tổ phụ tự nhốt mình trong thư phòng, cho đến khi Thẩm Tử An đến thăm.

 

Sau khi Tam Hoàng Tử lên ngôi, danh tiếng của Thẩm gia, dòng dõi luôn trung thành với chính thống, đã phát huy tác dụng. Nói một cách công bằng, ngôi vị hoàng đế của Tam Hoàng Tử là do may mắn mà có được, nhưng cũng không còn sự lựa chọn nào tốt hơn. Khi hắn đã ngồi lên ngai vàng, hắn chính là hoàng đế, nên Thẩm gia cũng chấp nhận.

 

Khi Thẩm gia đã chấp nhận, những quan viên còn chút ý kiến cũng đành phải thuận theo. Điều duy nhất khiến tân hoàng lo ngại có lẽ chính là Thái Tôn mất tích, bởi vì theo lẽ chính thống, đó mới là trữ quân hợp pháp.

 

Vì vậy, tuy tân hoàng dựa vào Tạ Vệ, nhưng sự ủng hộ của các gia tộc lớn hắn cũng không thể bỏ qua. Vừa lôi kéo, vừa răn đe, đó chính là thuật cân bằng quyền lực của bậc đế vương.

 

Và Thẩm gia là mục tiêu hàng đầu.

 

Thẩm Tử An thường xuyên đến thăm tổ phụ ta, họ thường bàn bạc công việc trong thư phòng. Mỗi lần đến, Thẩm Tử An đều mang cho ta vài món đồ chơi nhỏ nhắn, tuy không có giá trị lớn nhưng lại rất tinh xảo.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.