Cây hạnh ở Tây Viện này đã có tuổi đời cả trăm năm. Tương truyền, ông cố của tổ phụ ta đã tự tay trồng nó. Cây hạnh trĩu quả vàng ươm, quả nào quả nấy to bằng quả trứng chim. Mỗi khi đến mùa thu hoạch, chim chóc từ khắp nơi kéo đến tranh nhau mổ quả. Trên mặt đất thường cũng rụng đầy những quả hạnh chín mọng.
Từng có người hỏi tổ phụ ta sao không căng lưới để đuổi chim, tổ phụ ta chỉ cười: "Cây cối vốn là tạo vật của đất trời, nên trả lại cho đất trời. Nảy mầm, ra hoa, kết trái, rụng xuống, tất cả đều là thuận theo lẽ tự nhiên."
Người hầu trong phủ hay chim chóc trên trời, ai muốn ăn đều có thể đến hái. Nhưng cây hạnh này sai quả đến mức, hái mãi cũng không hết.
Thế là, dưới cú đạp mạnh của ta, những quả hạnh chín mọng từ trên cây thi nhau rơi xuống, chẳng khác nào một trận mưa đá, trút thẳng vào mặt Thẩm Tử An không kịp trở tay.
Thẩm Tử An theo phản xạ giơ tay lên che chắn. Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn rơi vào tình cảnh chật vật đến vậy.
Diệp Uyển đã sớm chạy xa, đứng từ xa cười nghiêng ngả. Tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của nàng vang vọng đến tận ngọn cây. Ta thò đầu ra khỏi đám lá xanh rậm rạp, vừa nhìn xuống vừa đắc ý lắc đầu trêu chọc Thẩm Tử An: "Thẩm Tử An, ngươi còn dám giả vờ nghiêm túc nữa không?"
Thẩm Tử An ngước nhìn ta, trên mặt không hề có vẻ chật vật hay tức giận như ta đã tưởng tượng. Hắn chỉ nhìn về phía bên cạnh ta, rồi sắc mặt đột nhiên thay đổi, thốt lên: "Cẩn thận!"
Ngay sau đó, cành cây ta đang trèo bị gãy. Ta "bịch" một tiếng rơi xuống giữa đám lá cây xào xạc. Trong lúc hoảng loạn, ta chỉ kịp nắm vội vào mớ lá cây, nhìn thấy những tia nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống. Trong cơn rơi tự do, ta nhắm mắt buông xuôi. Khi chạm đất, ta nghe thấy tiếng rên nho nhỏ của Thẩm Tử An.
Ta đã bày trò trêu chọc hắn như vậy, mà hắn vẫn lao tới đỡ lấy ta.
Sau đó, Thẩm Tử An bị gãy xương tay trái, phải nghỉ ngơi dưỡng thương mất mấy tháng. Ta cũng phải nằm liệt giường nửa tháng trời – Thẩm Tử An bị thương vì cứu ta, còn ta thì bị tổ phụ không nương tay đánh cho hai mươi trượng, đến mức không thể xuống giường.
Đợi khi ta khỏi hẳn, ta trở thành người bạn đồng hành trung thành của Thẩm Tử An.
Ta nào ngờ, duyên phận trớ trêu, cuối cùng ta lại thành thân với hắn.
Ta đứng bên cạnh Thẩm Tử An, giúp hắn cởi áo. Vừa chạm tay vào vạt áo của hắn, hắn liền cứng đờ người, rồi theo phản xạ nắm chặt lấy tay ta.
Trong ánh nến lung linh huyền ảo, ta ngơ ngác ngước nhìn hắn. Có lẽ vì uống quá nhiều rượu, gò má hắn hơi ửng hồng, nhưng vẫn giữ được vẻ thanh tú cao quý vốn có.
Thấy ta nhìn mình, hắn ngập ngừng một chút, rồi từ từ buông tay ta ra, giọng nói khàn khàn nhưng ấm áp: "Lát nữa ta còn phải ra ngoài mời rượu khách, ta chỉ là lo lắng cho nàng, nên vào xem thế nào."
Nghe hắn nói vậy, mặt ta cũng đỏ bừng. Thật ra, ta vốn không có ý gì khác, chỉ là thấy hắn có vẻ mệt mỏi nên muốn giúp hắn cởi áo. Nhưng cái cách hắn giải thích, nghe cứ như là... như là...
Ta cúi đầu cắn nhẹ môi dưới. Thẩm Tử An lúc này lại bật cười khe khẽ, nhưng không dám cười quá lớn. Đúng lúc đó, người hầu thân cận của hắn đứng ngoài cửa phòng tân hôn, nhỏ giọng bẩm báo: "Chủ tử, Thiếu phủ tự khanh đã say khướt, đang ở tiền sảnh đòi gặp ngài ạ."
Thẩm Tử An đáp lời, rồi quay sang nhìn ta, giọng nói mang theo chút ý cười: "Ta sẽ mau chóng quay lại thôi."
Ta khẽ "vâng" một tiếng, rồi nhìn theo bóng lưng hắn đẩy cửa bước ra ngoài.
Sau khi hắn rời đi, căn phòng tân hôn lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn vương vấn chút hơi ấm và mùi hương quen thuộc của hắn. Ta không có việc gì làm, đành ngồi bên giường, buồn chán ngẩn ngơ.