Khi Thẩm Tử An bước đến vén tấm khăn voan đỏ trên đầu ta, ta còn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hắn dưới ánh nến rực rỡ khắp phòng.
Hắn khựng lại một thoáng, rồi cũng mỉm cười đáp lại. Thân hình cao lớn, tuấn tú như ngọc, hắn dịu dàng hỏi ta: "A Nhu, nàng có đói bụng không?"
Tất nhiên là ta không đói. Vì đã liệu trước, ta đã lén ăn chút gì đó từ sớm. Hắn đưa tay gõ nhẹ lên trán ta, giống như thuở nhỏ vẫn thường làm, khẽ cười trêu ghẹo, giọng điệu ôn hòa và đầy bao dung: "Nàng đúng là đã khôn ngoan hơn rồi."
Ta chỉ khẽ mỉm cười. Nào có phải ta khôn ngoan hơn, chỉ là vì đã từng trải qua một lần nên mới như vậy mà thôi.
Ta cảm thấy vô cùng áy náy với Thẩm Tử An. Hắn giữ mình trong sạch bao nhiêu năm nay, ta biết hắn luôn mong muốn tìm được một người thê tử tâm đầu ý hợp, cùng nhau đàn ca xướng họa. Thế nhưng, hôn nhân của chúng ta vẫn trở thành vật hy sinh cho những toan tính chính trị.
Nếu không phải hai bên gia tộc đều có lợi, sao hắn phải cam chịu cưới một nữ nhân tái giá như ta? Ta thật sự có lỗi với hắn.
Ta và Thẩm Tử An quen biết nhau từ thuở bé. Ngày ấy, ta và Diệp Uyển còn là những đứa trẻ tinh nghịch, thường xuyên trèo lên mái nhà nghịch ngợm. Thẩm gia là một dòng dõi trâm anh thế phiệt, nổi tiếng về truyền thống văn chương từ thời lập quốc. Thẩm Tử An thuở nhỏ từng theo học ông nội ta một thời gian, xem như là nửa môn sinh của ông.
Hắn chính là kiểu "con nhà người ta" mà người lớn hay nhắc đến. Tổ phụ ta thường lấy việc học hành của hắn ra để trách mắng ta và Diệp Uyển tội ham chơi, không lo học hành. Bản thân Thẩm Tử An cũng là một người nghiêm chỉnh, bàn học của hắn lúc nào cũng gọn gàng ngăn nắp, luôn tuân thủ quy tắc gia tộc "ăn không nói, ngủ không chuyện trò.
Lúc ấy, ta ngồi chếch phía sau hắn. Mỗi khi chán học, ta lại ngẩn ngơ nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn. Suốt cả buổi học, hắn vẫn giữ nguyên tư thế trang nghiêm, kính cẩn, không hề lay động.
Điều đáng sợ hơn là, so với ta và Diệp Uyển ngày nào cũng lấm lem bùn đất, leo trèo khắp nơi, hắn lại sạch sẽ, gọn gàng đến mức áo ngoài không hề có một nếp nhăn.
Ban đầu, ta và Diệp Uyển còn tìm cách "chiêu dụ" hắn, muốn hắn nhập bọn cùng chúng ta. Chúng ta dùng trò đá cầu để thu hút hắn, rủ hắn chơi bài lá cùng, nhưng tất cả đều bị hắn lắc đầu từ chối.
Mỗi lần ta và Diệp Uyển gặp hắn, đều thấy hắn quanh quẩn bên cạnh tổ phụ, thầy giáo và đám trưởng bối, cung kính đứng sau lưng họ rót trà, lắng nghe tổ phụ ta và họ bàn luận những chuyện cao siêu, khó hiểu, mà với ta thì chẳng khác nào vịt nghe sấm.
Hơn nữa, nhìn cái vẻ tập trung cao độ của hắn, rõ ràng là không hề giả tạo.
Sự so sánh này càng khiến ta và Diệp Uyển cảm thấy tủi thân hơn. Tổ phụ ta ngày nào cũng nhắc đến cái tên "Tử An", khiến chúng ta càng thêm khó chịu với bộ dạng nghiêm túc quá mức của Thẩm Tử An. Thế là, chúng ta thường xuyên bĩu môi, lẩm bẩm: "Đúng là đồ giả tạo."
Sau đó, Diệp Uyển nghĩ ra một kế sách không mấy hay ho. Vào giờ nghỉ trưa, Diệp Uyển nói với Thẩm Tử An rằng ta trèo lên cây nhưng không xuống được, nhờ hắn giúp đỡ.
Nàng ta dụ Thẩm Tử An đến dưới gốc cây hạnh ở Tây Viện. Khi Thẩm Tử An ngước nhìn lên cây, ta bất ngờ chui ra từ đám lá cây rậm rạp, nở một nụ cười tinh nghịch với hắn.
Hắn sững người trong giây lát. Trước khi hắn kịp phản ứng, ta đã bám vào cành cây và dùng hết sức đạp mạnh vào thân cây.