Sau đó, triều đình rung chuyển, loạn thần tặc tử nổi lên mưu đồ soán ngôi, thái tử bị ám sát, tiên hoàng bệnh nặng bị gian thần khống chế, vị thái tôn duy nhất cũng mất tích trong cơn binh lửa.
Loạn lạc qua đi, hoàng tử trong triều thưa thớt, chỉ còn Tam hoàng tử ở biên ải may mắn thoát nạn. Sau này, chính Tạ Vệ đã hộ tống Tam hoàng tử về kinh đô.
Tam hoàng tử đăng cơ, trở thành tân hoàng đế, Tạ Vệ nghiễm nhiên được thăng quan tiến chức, trở thành một trong những quyền thần được săn đón nhất kinh thành.
Chỉ là hắn xuất thân hàn vi, tay trắng lập nghiệp, làm sao sánh được với những thế gia vọng tộc có gốc rễ sâu dày ở kinh thành?
Muốn đứng vững, Tạ Vệ vẫn cần dựa vào thế lực của họ.
Thế là, vô số thế gia ném cành ô liu về phía hắn, mong muốn kết thông gia, thậm chí còn tuyên bố nguyện gả đích nữ cho hắn - miễn là hắn chịu từ bỏ người thê tử hiện tại.
Lúc ấy, ta còn chưa biết Tạ Vệ là ai. Khi nghe thiên hạ đồn đại về nhân vật này, ta còn cười đùa với Diệp Uyển, đánh cược xem liệu hắn có phải loại người bạc tình bạc nghĩa như Trần Thế Mỹ hay không.
Cả ta và Diệp Uyển đều cược là có. Nhưng ai ngờ, trước vô vàn lời mời chào hấp dẫn, Tạ Vệ đều một mực khước từ.
Lúc ấy ta còn nghĩ, Tạ Vệ cũng là người trọng tình nghĩa - bởi vì thê tử Tạ Vệ xuất thân thấp kém, thất học, nghe nói cũng không có tình cảm gì với hắn. Chỉ là năm xưa mẫu thân Tạ thấy cô nương ấy hiền lành, lại thương con trai ở biên ải một mình không ai chăm sóc, nên mới tự ý cưới về làm dâu.
Nay con trai hiển đạt, bà ta lại thấy nàng dâu quê mùa không xứng với con trai mình nữa.
Không lâu sau, ta nghe tin thê tử Tạ Vệ qua đời vì bạo bệnh. Lúc ấy, cả kinh thành đều cười chê nàng ấy mệnh mỏng, không hưởng được vinh hoa phú quý.
Lần đầu tiên ta gặp Tạ Vệ là khi hắn đưa tang thê tử. Ta và Diệp Uyển đang ngồi uống trà ở lầu hai, nhìn thấy hắn mặc đồ tang trắng, đích thân khiêng quan tài, mái tóc đen nhánh càng làm nổi bật vẻ mặt tái mét. Diệp Uyển cảm thán: "Hắn cũng nặng tình nặng nghĩa, chỉ tiếc trời xanh trêu ngươi."
Phải, trời xanh trêu ngươi. Hắn để tang thê tử suốt hai năm. Hai năm sau, giữa phố xá sầm uất, một con ngựa hoảng loạn lao về phía đứa trẻ. Ta vội lao ra, ôm đứa trẻ khỏi vó ngựa, nhưng không kịp tránh né.
Khi ta ôm đứa trẻ nhắm mắt chờ chết, một bóng người chắn trước mặt ta.
Đó là lần thứ hai ta gặp Tạ Vệ. Con ngựa hoảng sợ trong tay hắn ngoan ngoãn như chú cún con. Hắn vu.ốt ve bờm ngựa, rồi quay sang ta, vẻ mặt nghiêm nghị, khách sáo hỏi han: "Cô nương, cô có sao không?"
Ta ngẩn người nhìn hắn. Ánh mặt trời chói chang khiến ta có chút choáng váng. Tim ta đập nhanh hơn một nhịp.
Nhưng ta không hề để lộ ra ngoài.
Sau này, tổ phụ ta chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn trúng Tạ Vệ, quyết định gả ta cho hắn. Tạ Vệ ban đầu từ chối. Nhưng khi hắn nhìn thấy ta, hắn khựng lại một giây, rồi thốt lên: "Thì ra là nàng."
"Thì ra là nàng?"
Ta không hiểu ý hắn là gì, nhưng sau đó, hắn không từ chối nữa.
Thế là, ta gả cho hắn. Chúng ta cũng từng có những ngày tháng êm đềm. Sau khi gả cho hắn, ta một lòng vun vén cho gia đình.
Đến năm thứ tư, trước khi lâm chung, bà mẫu ta đã thú nhận với con trai rằng, bà ta đã bí mật hãm hại người thê tử quá cố của hắn.
Lão phu nhân Tạ gia vì lo sợ tội nghiệt chất chồng, khi xuống cửu tuyền sẽ phải chịu cảnh vạc dầu sôi, nên mới tìm đến đứa con trai mà cầu xin sự tha thứ. Bà ta nói: "Vệ nhi à, tất cả những gì mẫu thân làm cũng đều là vì tốt cho con cả. Con bé Vương thị kia vốn xuất thân từ chốn thôn dã, tính tình thô lỗ, thực sự không xứng với con. Mẫu thân thấy các gia đình quyền quý khác muốn gả con gái cho con, biết rằng con bé ấy sẽ là vật cản đường công danh của con. Cho nên, mẫu thân mới giúp con loại bỏ nó đi. Nay con đã cưới đích tôn nữ của Vệ quốc công phủ làm kế thất, hai phu thê con hòa thuận, lại môn đăng hộ đối, chỉ có những tiểu thư xuất thân danh môn thế phiệt như vậy mới có thể xứng đôi với con."