Lần duy nhất ta gặp hắn sau khi gả đi, là khi hắn từ nơi làm quan trở về, ghé thăm ta ở biệt viện.
Lúc đó, ta vừa mới sảy thai, mối quan hệ với Tạ gia đã trở nên căng thẳng, nên ta tự mua một căn biệt viện, chuyển ra khỏi Tạ gia, xem như là ly thân.
Khi ấy, ta ốm yếu nằm trên chiếc ghế dài ở hành lang, nghiêng đầu nhìn chiếc chuông gió dưới mái hiên bên ngoài. Một cơn gió thổi qua, tiếng chuông vang lên leng keng, tôi nghe một cách vô cảm, dường như thế giới của ta chỉ còn lại những âm thanh ấy.
Thẩm Tử An đến bất ngờ, phi ngựa như bay, phía sau là đám gia nhân hớt hải đuổi theo. Hắn dừng phắt lại trước cửa, sắc mặt trắng bệch nhìn ta, như thể không nhận ra ta vậy.
Một lúc sau, hắn mới bước tới, dừng lại ở một khoảng cách thích hợp theo phép tắc nam nữ, nghiêng đầu cố nén cảm xúc một lúc rồi mới quay lại, sau đó nhìn ta với ánh mắt dịu dàng, giọng nói mang theo tiếng thở dài kìm nén và sự xót xa, hắn hỏi ta: "A Nhu, lâu ngày không gặp, sao muội lại tự làm mình ra nông nỗi này?"
Ta phì cười, nước mắt kìm nén suốt hai tháng qua trào ra.
Việc đầu tiên ta làm sau khi khỏi ốm là đòi hòa ly với Tạ Vệ. Ta còn nhớ rõ hôm đó, tiết trời đã sang cuối xuân, ánh nắng mùa hạ bắt đầu hé rạng, không khí ấm áp, ngập tràn hương hoa.
Sau cơn tiểu sản, ta mắc chứng sợ lạnh, khoác lên mình bộ váy trắng tay rộng. Ta gầy đi nhiều, vòng eo thắt lại rộng thùng thình, như thể trái tim ta lúc nào cũng có gió lùa qua.
Ta nhìn Tạ Vệ. Cuộc đấu đá lâu ngày khiến cả hai đều mệt mỏi. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, hỏi ta: "Nghe Tạ Tam nói nàng muốn gặp ta."
Ta khẽ ừ một tiếng, nhẹ nhàng hỏi: "Tạ Vệ, ta gả cho chàng bao lâu rồi?"
Hắn im lặng. Ta tự nói tiếp: "Năm năm rồi, Tạ Vệ. Ta gả cho chàng từ năm mười bảy tuổi, giờ đã hai mươi hai. Nhưng năm năm này, ta thấy dài hơn cả mười bảy năm trước cộng lại."
Hắn vẫn im lặng. Ta mỉm cười, nói: "Tạ Vệ, ta mệt rồi. Chúng ta hòa ly đi."
Hắn nhìn ta với ánh mắt lạnh lẽo, có chút mỉa mai: "Nàng đã bàn với tổ phụ chưa?"
Ta không còn là Tống Nhu dễ bị tổn thương bởi vài lời nói như trước kia nữa. Ta cười, nhìn hắn nói: "Chuyện năm xưa ta không hề tham gia. Ta cũng như chàng, là nạn nhân."
“Năm đó"... cái "năm đó" mà ta và Tạ Vệ không bao giờ dám nhắc lại.
Quá khứ tươi đẹp bao nhiêu, càng làm nổi bật hiện tại nhuốm m.á.u tanh tưởi bấy nhiêu. Có lẽ đó là vết nhơ trong lòng Tạ Vệ, nên hễ ai nhắc đến, hắn lại biến sắc.
Nhưng ta đã quá mệt mỏi rồi. Hắn cười khẩy: "Nếu tổ phụ nàng đồng ý, cứ việc hòa ly.”
Tối hôm đó, ta tức tốc về nhà, ôm gối tổ phụ khóc ròng rã hai canh giờ, đến khản cả giọng. Tổ phụ run run nâng bàn tay gầy guộc, vu.ốt ve mái tóc ta, như già thêm cả chục tuổi, giọng khàn đặc: "Tổ phụ chỉ muốn tốt cho cháu thôi."
Ta hiểu ý ông. Dòng dõi Vệ Quốc Công vốn đã hiếm muộn, phụ thân thúc bá đều tử trận sa trường, cả nhà ngoài tổ phụ chỉ còn mỗi mình ta. Nên dù phủ Vệ Quốc Công có to lớn, cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Sau này tổ phụ mất, nhà cao cửa rộng cũng chẳng còn nghĩa lý gì, phút chốc sẽ lụi tàn.
Vậy nên tổ phụ mới dốc lòng chọn lựa, tính toán kỹ càng, chỉ mong tìm cho ta một người vừa có thể nương tựa, vừa gánh vác được cả tộc Vệ Quốc Công.
Tổ phụ đã chọn nhầm người rồi.
Tạ gia xuất thân hàn vi. Khi đương kim hoàng đế còn là Tam hoàng tử thất thế, từng sống vài năm ở biên ải, kết thân với Tạ Vệ, lúc đó đang giữ chức Tư mã. Nói một câu đại nghịch bất đạo, hai người thân thiết như huynh đệ ruột thịt - dĩ nhiên là kiểu huynh đệ nhà thường dân, chứ huynh đệ hoàng tộc chỉ có c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau.