Sau khi chính thê của Tạ Vệ qua đời, ta gả cho hắn làm kế thất.
Đường đường là đích tôn nữ của Vệ Quốc Công phủ, vốn dĩ không nên chịu ấm ức mà gả như vậy.
Nhưng Tạ gia đang được sủng ái, Tạ Vệ lại là người kế thừa gia chủ Tạ gia, địa vị cao quyền trọng, nên mọi người đều khen ngợi cuộc hôn nhân này môn đăng hộ đối, tương xứng tuyệt vời.
Chỉ có ta biết, ta gả cho Tạ Vệ, chỉ vì ta thích hắn.
Sau khi gả cho hắn, ta cố gắng hết sức chăm lo cho phu quân con cái, quán xuyến phủ vụ. Cho đến khi Tạ Vệ biết được phu nhân của hắn năm xưa không phải c.h.ế.t vì bệnh, mà là mẫu thân đã qua đời của hắn vì muốn hắn cưới một vị thiên kim môn đăng hộ đối để lập thân ở kinh thành, đã tự tay hạ độc g.i.ế.c c.h.ế.t nàng.
Tạ Vệ trút hết hận thù lên người ta.
Hắn căm ghét giày vò ta suốt một năm. Cho đến khi ta đưa cho hắn một tờ hòa ly thư, xin tự rời đi.
Lần thứ hai ta xuất giá, cả kinh thành đều nể mặt. Những ngày chờ gả, không ai dám nói lời cay nghiệt sau lưng ta, hoặc giả có, nhưng chẳng ai dám buông lời thị phi trước mặt ta.
Tất cả là nhờ thế lực của gia tộc ta. Ta là đích tôn nữ của Vệ Quốc Công, người ta tái giá là đích trưởng tử của Tổng đốc Văn Kinh, một trang tuấn kiệt trong giới công tử thế gia, không vướng thói phong lưu trăng gió như bao kẻ khác ở kinh thành.
Người đời vẫn ca tụng Thẩm Tử An, một bậc quân tử khiêm nhường, ôn nhuận như ngọc. Trong số những công tử thế gia chưa thê, hắn là một trong những người đứng đầu danh sách kén rể của các cô nương kinh thành.
Nào ngờ, một người như thế, cuối cùng lại chọn ta, một nữ nhân hai lần đò. Những ngày chờ gả, Diệp Uyển phu nhân, thê tử của Tổng đốc Vận tải, đến khuê phòng ta trò chuyện.
Nàng dùng khăn tay chấm nhẹ lên trán ta, vừa cười vừa mang vẻ tiếc nuối: "Mấy năm nay kinh thành đồn ầm lên, ai sẽ có phúc phận gả cho Thẩm Tử An, ai ngờ lại hời cho muội như vậy."
Ta giả bộ quạt quạt tay trước mũi, cười nói: "Mùi giấm chua ở đâu nồng nặc thế này, chua đến tận cổ họng rồi."
Ta và Diệp Uyển vốn là bạn khuê phòng từ thuở nhỏ, những trò nghịch ngợm nào mà chưa từng trải qua. Sau khi thành thân, cả hai đều trở nên đoan trang, dáng vẻ nhí nhảnh thuở nào, giờ ngẫm lại, ngỡ như chuyện của kiếp trước.
Diệp Uyển vừa cười vừa thở dài, đưa tay vuốt má ta, nhìn ta đăm đăm rồi nói: "Những năm qua, muội đã khổ sở nhiều rồi."
Câu nói đó khiến ta muốn bật khóc, nhưng ta đã cố nhịn. Diệp Uyển thở dài, khuyên ta: "A Nhu, cuộc đời như một giấc mộng lớn, sau này hãy sống thật tốt, những chuyện đã qua, hãy... hãy quên hết đi."
Nàng ấy bất ngờ ôm chầm lấy ta, vuốt tóc ta, như đang dỗ dành một đứa trẻ, ta thở dài.
Ta và Diệp Uyển từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, lại đều là con gái duy nhất trong nhà, khi còn nhỏ thường tụ tập, nghịch ngợm ngang tàng, chẳng việc xấu nào không làm.
Nhưng vì hồi nhỏ cả hai đều xinh xắn đáng yêu, nên hễ làm sai chuyện gì, cả hai lại mở to đôi mắt long lanh vô tội nhìn người lớn, thế là tổ phụ cũng không nỡ phạt, nên cứ thế mà tác oai tác quái, chẳng chịu thiệt thòi bao giờ.
Nào ngờ lớn lên, quả báo ập đến. Nàng ấy gả cho Tổng đốc Vận tải, xem như một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, nhìn thì có vẻ vinh hoa phú quý, nhưng cũng phải đau đầu đối phó với đám thiếp thất trong gia phu. Còn ta... thôi, chẳng muốn nhắc nữa.
Gả cho Thẩm Tử An, đối với ta mà nói có lẽ là kết cục tốt nhất rồi. Chúng ta cùng nhau lớn lên, hắn luôn xem ta như muội muội ruột thịt.