Tống Nhu

Chương 23: Chương 23



Vậy mà Vương Uyển Chi lại không nể mặt con bé chút nào, những lời lẽ cay nghiệt cứ thế tuôn ra. Ta nhìn từ xa, thấy khuôn mặt tái nhợt của Tạ Lam và đôi môi mím chặt của con bé.

 

Có lẽ con bé đã chịu đựng không ít cay đắng dưới bàn tay của người mẹ kế này, bằng không cũng sẽ không ngoan ngoãn đến vậy.

 

Diệp Uyển cũng nhìn về phía đó, tặc lưỡi: "Tạ Vệ lại chọn một người như thế?"

 

 

Ta thản nhiên nhấp một ngụm trà, bình thản nói: "Không phải hắn chọn, mà là thời thế đã chọn người như vậy cho hắn."

 

Ta không ngờ Tạ Lam lại tìm đến mình. Lúc đó, ta đang đút cho Dực nhi ăn. Con còn nhỏ, nên món nào ta cũng phải cắt nhỏ rồi trông chừng nó ăn từng chút một – giống như cách ta từng chăm sóc Tạ Lam ngày trước.

 

Ban đầu, con bé đứng ngoài lương đình, lặng lẽ nhìn ta và Dực nhi.

 

 

Cuối cùng, không hiểu sao, con bé lại chậm rãi bước đến, đứng cách ta ba bước chân. Ta quay đầu nhìn con bé với vẻ khó hiểu, còn con bé thì cứ nhìn chằm chằm Dực nhi.

 

Một lát sau, con bé mới ngước lên nhìn ta. Đôi mắt con bé rất giống cha nó, đen láy và sâu thẳm. Con bé nhìn ta chằm chằm với ánh mắt già dặn, không giống một đứa trẻ, rồi nói: "Phụ thân nói với con, người đã thành thân rồi."

 

Ta im lặng nhìn con bé. Nó lại nói tiếp: "Đây là con của người sao?"

 

Dực nhi hồn nhiên mỉm cười vẫy tay với con bé, nó khẽ cười đáp lại, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt. Nó nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng: "Tại sao người có thể sống hạnh phúc như vậy? Người đã thành thân, có con mới, người bỏ rơi phụ thân con, cũng bỏ rơi con." 

 

Con bé dừng lại một chút rồi hỏi: "Người đã thấy hết rồi chứ? Kế mẫu của con, tại sao lúc đó người không đến?"

 

Nó nghiêng đầu nhìn ta với vẻ khó hiểu: "Trước đây mỗi khi con gặp chuyện, chẳng phải người đều đến giúp con sao? Người có phải đang hận con không? Hận con vì đã làm người mất con? Có lẽ người không biết, sau đó phụ thân đã đánh con mười roi, phạt con quỳ ba tháng ở từ đường. Lúc đó con chỉ sợ, sợ rằng người có con rồi sẽ không còn thương con nữa."

 

Ta ôm Dực nhi đang lim dim buồn ngủ vào lòng, nhìn Tạ Lam với vẻ xa cách, lạnh nhạt. Ta mỉm cười khách sáo: "Tạ tiểu thư, chuyện cũ đừng nhắc lại nữa."

 

Con bé gật đầu, khẽ "ừ" một tiếng, lẩm bẩm "chuyện cũ", rồi quay lưng bước đi.

 

Ta nghĩ, Tạ phủ tuy bề ngoài phong quang, nhưng những chuyện rắc rối bên trong có lẽ cũng đủ khiến Tạ Vệ đau đầu.

 

Vương Uyển Chi kiêu ngạo, hống hách, còn Tạ Lam cũng không phải đứa trẻ dễ dàng chịu khuất phục. Dù còn nhỏ tuổi, nhưng không biết hai người họ sẽ gây ra sóng gió gì trong Tạ phủ.

 

Thật là náo nhiệt.

 

Nhưng chuyện náo nhiệt hơn cả, là vào năm Thiên Khánh thứ ba, thái tôn đã được tìm thấy.

 

Chuyện này thật kỳ lạ, bao nhiêu người, bao nhiêu năm trời tìm kiếm khắp Đại Diêu cũng không thấy thái tôn, vậy mà đến năm người đó làm lễ trưởng thành, đột nhiên lại tìm được.

 

Làm lễ trưởng thành rồi, nghĩa là đã đến tuổi có thể tự mình gánh vác chính sự và bảo vệ bản thân—ví như sẽ không c.h.ế.t một cách mờ ám trong phủ mình như một đứa trẻ.

 

Tất cả những chuyện này đều diễn ra trong bí mật, ta biết được là do Thẩm Tử An kể lại.

 

Hắn nói rằng nhũ mẫu và hộ vệ đã đưa thái tôn trốn thoát năm đó đều có thể chứng minh là người của phủ thái tử năm xưa, hơn nữa dung mạo của thái tôn—gần như giống hệt tiên thái tử, trên người còn có dấu hiệu chứng minh người đó đúng là thái tôn.

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.