Lúc đó, thần trí ta đã không còn minh mẫn. Ta không biết mình đang mơ hay tỉnh, chỉ nhớ rằng ta đã mỉm cười với Thẩm Tử An. Ta nghĩ mình sắp c.h.ế.t đến nơi, nên nói với Thẩm Tử An một cách đứt quãng: "Thẩm... Thẩm Tử An, tuy chàng cưới ta vì chính trị hay vì lý do gì khác, chàng không yêu ta, nhưng... nhưng mỗi ngày gả cho chàng, mỗi ngày ở Thẩm gia, ta đều rất vui vẻ... chàng đối xử với ta... chàng đối xử với ta rất tốt..."
Thực ra, ta cũng không nhớ rõ mình đã nói những gì. Ta chỉ nhớ những giọt nước mắt lớn rơi xuống mu bàn tay ta, và tiếng Thẩm Tử An thì thầm: "Ai nói ta không thích nàng? Tống Nhu, hộp dạ minh châu năm đó ta tặng nàng, vốn là ta dùng để làm sính lễ cầu hôn nàng. Ta đã phải chịu sáu mươi trượng gia pháp mới cưới được nàng về phủ. Tống Nhu, sao nàng có thể nói ta không thích nàng?"
Ta không ngờ mình lại biết được tấm chân tình của Thẩm Tử An trong hoàn cảnh này.
Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nước mắt nóng hổi. Ta mơ màng nhìn hắn, rồi không biết lấy sức lực ở đâu, ta cắn chặt môi dưới, cắn đến rách da chảy máu, đột nhiên tỉnh táo lại và bắt đầu rặn.
Nửa canh giờ sau, ta hạ sinh một bé trai. Thẩm Tử An đặt tên con là Tống Dực.
Đúng vậy, con theo họ ta, họ Tống. Bởi vì khi cưới ta, Thẩm Tử An đã thề với tổ phụ ta rằng đứa con đầu lòng của chúng ta sẽ được đưa về Vệ quốc công phủ, để nối dõi tông đường Tống gia.
Hắn đã làm cho ta nhiều điều như vậy, nhưng chưa từng một lần nói ra. Sau khi tỉnh lại, ta nắm chặt vạt áo hắn, nước mắt tuôn rơi. Ta mơ màng hỏi hắn: "Từ... từ bao giờ?"
Hắn cúi đầu cẩn thận đút thuốc cho ta. Chỉ mới hai ngày, hắn đã gầy đi trông thấy. Nghe ta hỏi, hắn cười khổ, như thể chính hắn cũng không hiểu: "Tình yêu đến từ lúc nào, ta cũng không biết."
Còn phần Tạ Vệ, ta nghe nói hắn mới cưới Nhị tiểu thư nhà Quốc công Hầu gia. Dù là vì lý do chính trị hay tự nguyện, thì đó cũng chỉ là một câu chuyện phiếm nhạt nhẽo.
Khi Dực nhi được một tuổi, ta đưa con về Vệ quốc công phủ. Tổ phụ ta rất vui mừng. Có lẽ vì được gặp Dực nhi, tinh thần ông tốt hơn nhiều. Thầy thuốc cũng khen tổ phụ ta khỏe mạnh, ta cũng cảm thấy yên tâm.
Ban ngày, Dực nhi ở Vệ quốc công phủ bầu bạn với rổ phụ. Thỉnh thoảng, ta cũng ở lại đó một thời gian. Thẩm gia không ai có ý kiến gì. Mỗi lần ta đưa Dực nhi đến, bà mẫu còn chuẩn bị thêm nhiều đồ bổ cho ta.
Tuy rằng không thiếu thốn gì, nhưng đó cũng là tấm lòng của bà.
Thẩm Tử An tan làm cũng thường đến đón ta. Ta ôm Dực nhi, ngồi bên cạnh ông, nhìn Thẩm Tử An với dáng vẻ thư sinh đứng chờ ngoài cửa, cảm thấy cuộc sống bình yên thế này thật tốt.
À, ta cũng gặp lại Tạ Lam một lần. Mặc dù mọi chuyện đã qua lâu rồi, nhưng cảnh tượng gặp lại nàng vẫn khiến ta không khỏi ngậm ngùi.
Hôm đó là tiệc đầy tháng con trai thứ hai của Diệp Uyển. Ta đến dự tiệc, Vương Uyển Chi – Nhị tiểu thư nhà họ Vương được gả cho Tạ Vệ – cũng có mặt. Giờ đây, nàng đã có thể được gọi là Tạ phu nhân. Nàng dẫn theo cả Tạ Lam.
Lúc đó, Tạ Lam chắc cũng mười một, mười hai tuổi. Vẻ ngoài con bé có nét giống sinh mẫu, không mấy nổi bật. Cô bé năm xưa từng nhìn ta với ánh mắt căm ghét giờ đây đã học được cách ngoan ngoãn đứng sau lưng Vương Uyển Chi.
Sau đó, ta chú ý đến con bé vì trong lúc đang trò chuyện với Diệp Uyển, ta nghe thấy tiếng ồn ào. Ngẩng đầu lên nhìn, ta thấy Vương Uyển Chi đang mắng nhiếc con bé trước mặt bao nhiêu người. Chỉ vì lúc dâng trà cho Vương Uyển Chi, con bé lỡ tay làm đổ vài giọt nước trà lên vạt áo nàng.
Những người có mặt trong bữa tiệc hôm nay đều là phu nhân của những gia đình quyền quý. Phu quân tương lai của Tạ Lam có lẽ cũng sẽ xuất hiện trong số những người này, nếu Tạ Vệ vẫn tiếp tục giữ được sự sủng ái của Hoàng thượng, thì dù sao Tạ Lam cũng là đích nữ của Tạ gia.