Tống Nhu

Chương 18: Chương 18



Tạ Vệ khựng lại một chút, rồi vẫn quay lưng bước đi. Lúc đó, ta nghĩ, những lời đồn đại không phải lúc nào cũng đúng. Ai cũng nói hắn không hề có tình cảm với người thê tử quá cố, nhưng đó là một lời dối trá lớn.

 

Tạ Vệ lạnh lùng với ta đến cực điểm, đám bà v.ú và nha hoàn dưới trướng cũng theo đó mà thay đổi thái độ. Tuy không dám quá lộ liễu, nhưng cũng bắt đầu giở trò khinh thị. Ta lại sợ tổ phụ lo lắng khi biết tình cảnh của ta ở Tạ phủ, nên chỉ có thể tự mình tìm kiếm những bà mụ giàu kinh nghiệm từ bên ngoài về chăm sóc mình.

 

Dù sao họ cũng không phải người của phủ, sự chăm sóc chỉ là hình thức, không thể gọi là tận tâm. Đứa bé trong bụng lại rất hay quấy rầy. Chưa đầy hai tháng, ta đã nôn ọe suốt ngày đêm, ăn không vào, đêm đến trằn trọc không ngủ. Chỉ trong một tháng, ta đã gầy đến nỗi nha hoàn bên cạnh nhìn thấy ta là rơm rớm nước mắt.

 

 

Những lúc khổ sở nhất, ta chỉ biết vu.ốt ve bụng bầu trong những đêm dài mất ngủ, tự nhủ lòng mình hãy cố gắng, rồi mọi chuyện sẽ qua.

 

Nhưng làm sao có thể vượt qua? Sau bao ngày chịu đựng, khi đứa bé ngoan ngoãn hơn, không còn quấy rầy nữa, thì Tạ Lam lại đẩy ta một cái.

 

 

Ta nhắm mắt, hít một hơi sâu, tự nhắc mình đừng nhớ về quá khứ nữa.

 

Mọi chuyện đã qua rồi.

 

Ngày yến tiệc trong cung nhanh chóng đến. Thẩm Tử An luôn âm thầm bảo vệ ta - từ khi ta mang thai, hắn đã như vậy. Ban đầu, ta không nhận ra điều đó, cho đến một lần đi lễ chùa, Bình Nhi, nha hoàn của ta, cười nói: "Phu nhân, người nhìn đại nhân kìa."

 

Ta nghiêng đầu nhìn Thẩm Tử An. Hắn đang trò chuyện với vị chủ trì ở cách đó không xa. Ta không biết Bình Nhi muốn ta nhìn gì, nên hơi khó hiểu.

 

Bình Nhi khẽ giải thích: "Từ khi phu nhân mang thai, dù đại nhân ở đâu, làm gì, chỉ cần phu nhân ở đó, ngài ấy sẽ không rời xa phu nhân quá ba bước. Dù thoạt nhìn ngài ấy đang nói chuyện với người khác, nhưng thực tế, sự chú ý của ngài ấy luôn đặt lên người phu nhân."

 

Nàng vừa nói vừa khẽ cười: "Nếu phu nhân không tin, cứ nhìn thử xem." Nói xong, nàng đột nhiên cúi người đỡ lấy ta. Thẩm Tử An bên kia liền kết thúc cuộc trò chuyện, bước đến hỏi ta: "Sao vậy? Nàng không khỏe sao?"

 

Ta ngơ ngác nhìn hắn, một lúc sau mới lắc đầu nói không sao.

 

Bữa tiệc hôm nay không quá lớn, chỉ có các cận thần của Hoàng thượng và những người mà Hoàng thượng muốn răn đe hoặc coi trọng. Tổ phụ ta tuổi cao, đi lại khó khăn nên không đến. Ngoài vài vị đại thần trong Nội các mà ta chưa gặp, những người còn lại đều là gương mặt quen thuộc: nhà Quốc công Hầu gia - Nhị tiểu thư họ Vương vẫn trừng mắt nhìn ta như thường lệ, Diệp Uyển và phu quân là Tổng đốc Vận tải đường sông, Đại lý tự khanh, Công bộ Thị lang...

 

Khi mọi người vào tiệc, Hoàng thượng và các phi tần vẫn chưa đến. Các vị đại thần trên triều đình, dù chia thành nhiều phe phái đối đầu nhau, lúc này đều đang vui vẻ trò chuyện. Diệp Uyển thấy ta thì mắt sáng lên, bước đến nắm tay ta, mỉm cười hỏi: "Mang thai được mấy tháng rồi?"

 

Nàng vừa đến, Tổng đốc Vận tải đường sông, Đại lý tự khanh và Công bộ Thị lang cũng đến chúc mừng chúng ta, không khí nơi đây bỗng trở nên náo nhiệt. Thẩm Tử An đứng cạnh ta, mỉm cười ứng đối.

 

Khi thái giám báo tin Hoàng thượng đến, mọi người mới trở về chỗ ngồi, im lặng. Đây là lần đầu tiên ta gặp vị Hoàng thượng "may mắn" trong truyền thuyết. Mọi người quỳ xuống hành lễ, cho đến khi ngài cất tiếng cười lớn: "Đây chỉ là tiệc nhà, các khanh không cần đa lễ, mau đứng lên đi."

 

Khi thái giám bên cạnh đỡ ta đứng dậy, ta mới dám ngẩng đầu nhìn ngài một lần.

 

Hoàng thượng rất trẻ, dáng vẻ thư sinh. Người đứng cạnh ngài không phải là Tam hoàng tử phi năm xưa, nay là Hoàng hậu, mà là Quý phi Vương Nghiên Chi của phủ Quốc công. Vì từng có duyên gặp mặt một lần, nên ta nhận ra nàng.

 

Nàng mỉm cười đứng cạnh Hoàng thượng, vẻ thanh cao ngày xưa giờ đã trở thành sự cao quý.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.