Thẩm Tử An tan triều trở về, có lẽ đã nghe được tin tức, vội vã chạy đến. Có lẽ vì quá lo lắng, hắn còn vấp ngã ở bậc cửa. Bình thường hắn vốn rất điềm đạm, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy. Không chỉ ta, cả đám nha hoàn trong phòng cũng bật cười khúc khích.
Hắn không để tâm, tiến đến nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, hiếm khi thể hiện sự trẻ con, hắn cúi đầu áp lên bụng ta. Ta không nhịn được cười, nói với hắn: "Mới hai tháng thôi, làm sao có động tĩnh gì được."
Hắn đứng thẳng người, nhưng tay vẫn cẩn thận đặt trên bụng ta, chỉ nhìn ta mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn như vậy.
Đứa bé đến quá sớm, ở Thẩm phủ , ta dường như đang sống những ngày tháng bình yên mà ta luôn mong ước. Không hiểu sao trong lòng ta lại trào dâng một nỗi xót xa, chua chát khó tả.
Thẩm Tử An đối xử với ta rất tốt. Dù Đại Diêu là một quốc gia có phong tục khá cởi mở, nhưng việc đích tử cưới một người đã từng thành thân vẫn là chuyện hiếm có. Vậy mà, cả Thẩm phủ, từ trên xuống dưới, chưa từng để ta nghe thấy một lời gièm pha nào. Có lẽ, tất cả là nhờ vào Thẩm Tử An.
Dù không yêu ta, hắn vẫn bảo vệ ta chu toàn.
Ta thở dài, bỗng tự hỏi, nếu không có những chuyện trớ trêu, nếu Thẩm Tử An cưới được người hắn yêu, không biết hắn sẽ cưng chiều người ấy đến mức nào.
Từ khi mang thai, ta ở nhà học thêu thùa với các tẩu tử, may hài đầu hổ và yếm cho con. Thẩm Tử An cũng tan làm sớm hơn, mang công việc về phòng để có thể bầu bạn cùng ta. Thời gian cứ thế trôi qua trong bình lặng.
Vào dịp cuối năm, Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi các quan trọng thần và gia quyến. Biết Thẩm Tử An vừa cưới thê, Hoàng thượng đặc biệt dặn dò hắn dẫn ta theo, để tỏ lòng yêu quý và coi trọng Thẩm Tử An.
Lúc đó, ta đã mang thai hơn năm tháng. May mắn thay, đứa bé rất ngoan, ngay cả trong những tháng đầu thai kỳ cũng ít khi quấy rầy. Các biểu tẩu đều ghen tị với ta, khen đứa bé hiểu chuyện, không làm mẫu thân mệt mỏi.
Ta biết mình không nên nghĩ ngợi nhiều, nhưng không thể ngăn mình nhớ lại cảnh tượng mang thai đứa con đầu lòng.
Từ nhỏ ta đã mất mẫu thân, các nha hoàn thân cận lại không có kinh nghiệm về việc mang thai, nên khi biết mình có thai, ta rất bối rối, không biết phải làm gì.
Khi đi báo tin cho Tạ Vệ, ta vừa hồi hộp vừa lo lắng. Ta tự hỏi liệu hắn có ngạc nhiên không, có vui mừng không, có muốn chấm dứt chiến tranh lạnh không, dù sao đây cũng là con của hắn.
Hơn nữa, chúng ta đã từng có những khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi.
Ta không biết hắn sẽ phản ứng thế nào khi nghe tin này, nhưng sau khi ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói với hắn rằng ta có thai, ta đã có câu trả lời.
Đồng tử của hắn co lại rất nhanh, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng lại càng thêm băng giá, môi mím chặt. Ta không thấy chút niềm vui hay hạnh phúc nào trên gương mặt hắn.
Rất lâu sau, hắn lạnh lùng nói với đám nha hoàn phía sau ta: "Đã mang thai rồi, vậy các ngươi hãy chăm sóc tốt tiểu thư nhà mình đi."
Ta đã gả cho hắn bốn năm, mà hắn vẫn gọi ta là "tiểu thư nhà mình".
Nghe vậy, ta muốn bật cười, và thực tế là ta đã khẽ cười tự giễu. Lúc đó, ta nhỏ giọng hỏi hắn: "Tạ Vệ, thê tử chàng không phải do ta hạ độc chết. Ta không hề liên quan đến những chuyện này. Ta vẫn luôn không hiểu, tại sao chàng lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta? Là vì mẫu thân chàng đã mất nên chàng không còn ai để trút giận sao? Vậy còn ta, chẳng lẽ ta không vô tội sao?"