Tống Nhu

Chương 16: Chương 16



Tính tình ta hồi đó thay đổi thất thường. Có một thời gian, ta bị mẹ chồng gọi sang dạy bảo, nói phận làm vợ phải chăm sóc chồng. Ta liền bắt chước học nấu nướng. Lần đầu tiên xuống bếp, đám nha hoàn đi theo sau ta nơm nớp lo sợ. Cuối cùng, ta cũng làm ra được vài miếng bánh ngọt. Ta hớn hở mang đến cho Tạ Vệ nếm thử. Hắn nhìn đĩa bánh, rồi nhìn sang khuôn mặt đầy mong chờ của ta, khựng lại một chút, rồi thản nhiên cầm một miếng bánh bỏ vào miệng.

 

Ta hỏi hắn: "Có ngon không?"

 

Hắn nhai miếng bánh ngọt đó rất lâu, nuốt xuống rồi bật cười, một nụ cười khó hiểu, không rõ là có ý gì. Hắn nói: "Nàng bảo ngon thì chắc nàng cũng không tin, vậy thì tạm chấp nhận được vậy."

 

 

Tạm được là tốt rồi, lúc đó ta cũng vui lắm, dù sao cũng là lần đầu ta xuống bếp. Ta liền mạnh miệng nói với hắn: "Lần sau nhất định sẽ ngon hơn."

 

Hắn chỉ cười.

 

 

Sau đó, khi vào bếp, ta thấy còn thừa một miếng bánh, tò mò nếm thử. Vừa cho vào miệng, ta đã vội nhổ ra, tự hỏi không hiểu sao Tạ Vệ có thể nuốt trôi thứ khó ăn như vậy.

 

Lần khác, ta lại bị bà mẫu gọi sang dạy bảo, Tạ Vệ cũng có mặt. Bà nói ta tính tình trẻ con, không ra dáng một thê tử, nói rất nhiều điều. Ta cung kính lắng nghe, nhưng chân thì cứ vô thức vẽ vòng tròn trên thảm, cảm nhận sự mềm mại của thảm dưới lòng bàn chân.

 

Đến khi bà mẫu nói mệt, ta mới dừng lại. Ngẩng đầu lên, ta thấy Tạ Vệ vẫn đứng bên cạnh nhìn ta, miệng mỉm cười như có như không. Ta giật mình, vội rót trà mời bà mẫu, rồi đứng yên lặng.

 

Sau này, ta hỏi Tạ Vệ có phải ta quá trẻ con không, hắn chỉ cười: "Không sao đâu, nàng như vậy rất tốt."

 

Nhưng dù sao, ta vẫn cảm thấy mình cần thay đổi. Ta bắt đầu học cách quản lý việc nhà. Sau hơn một năm gả cho hắn, khi Tạ Lam đã hơn bốn tuổi, ta thường xuyên dẫn con bé đi chơi. Lúc này, tính cách ta đã điềm đạm hơn nhiều. Trước mặt người ngoài, ta có thể tỏ ra chững chạc, chỉ khi ở bên Tạ Vệ, ta mới trở về là một cô nương trẻ con.

 

Mỗi khi hắn trở về, ta đều tíu tít kể chuyện cho hắn nghe. Hắn cũng thường chơi cờ vây với ta, dù ta không bao giờ thắng được hắn, nhưng ta lại thích giở trò ăn gian, và hắn đều chiều theo ta.

 

Có lần, dù hắn đã nhường quân và ta giở đủ trò, ta vẫn không thắng nổi. Tối đó, khi hắn đã ngủ say, ta lén vẽ râu hổ lên mặt hắn. Vừa vẽ nét thứ hai, hắn đã tỉnh dậy, giật lấy bút rồi lật người đè ta xuống. Dù ta cười xin tha, hắn vẫn không buông tha, vẽ lên trán ta chữ "vương".

 

Trước mặt người ngoài, hắn luôn lạnh lùng, nhưng khi ở bên ta, hắn lại rất nghịch ngợm.

 

Khi đó, cuộc sống của ta và Tạ Vệ có thể nói là rất hòa hợp. Nhưng rồi, trước khi qua đời, bà mẫu đã nói cho hắn biết sự thật về cái c.h.ế.t của thê tử trước.

 

Kể từ ngày đó, chúng ta không bao giờ còn có thể quay lại như xưa.

 

Ta cố gắng tìm cách gần gũi, trò chuyện với hắn, mong hàn gắn lại mối quan hệ của chúng ta. Nhưng hắn chỉ đứng xa nhìn ta, vẻ mặt lạnh lùng, không một lời nào. Ta không bao giờ còn thấy ánh mắt dịu dàng như xưa trong mắt hắn nữa.

 

Dần dà, ta mệt mỏi, buông xuôi. Hàng ngày, ta chỉ lặng lẽ ngồi trong sân nhỏ của mình, ngắm nhìn bầu trời bốn phía. Tính cách ta cũng dần trở nên điềm tĩnh, dịu dàng như bây giờ.

 

Nghĩ lại, mọi chuyện như một giấc mơ.

 

Ta mang thai vào đầu thu năm đầu tiên gả cho Thẩm Tử An.

 

Thẩm gia vô cùng vui mừng khi biết tin này. Thẩm Tử An là con trai trưởng duy nhất của Thẩm gia, nên mọi người trong phủ đều nâng niu ta như nâng niu một món đồ sứ dễ vỡ. Bà mẫu gọi ta đến dặn dò tỉ mỉ suốt hai canh giờ, tăng thêm sáu bà mụ dày dặn kinh nghiệm, rồi dặn dò người hầu phải luôn chú ý đến ta.

 

Ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm nhất.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.