Sau đó, ta trở về tiểu viện, thay y phục cho hắn dặn dò người hầu chuẩn bị nước tắm, rồi đưa bát canh giải rượu đã nguội cho hắn trước khi hắn tắm.
Ta chu toàn, tỉ mỉ trong mọi việc, cẩn trọng trong từng lời ăn tiếng nói, luôn tuân thủ quy củ, không để ai có thể chê trách điều gì. Phủ chính hẳn là rất hài lòng, bà mẫu còn sai người mang đến cho ta một ít quà cáp.
Chỉ có Thẩm Tử An là im lặng rất lâu khi được ta chăm sóc, cuối cùng hắn thở dài, nói: "A Nhu, tính cách của nàng thay đổi nhiều quá."
Ta mỉm cười: "Sao ta có thể nghịch ngợm, ầm ĩ như hồi còn bé được nữa?"
Hắm dừng một chút, rồi thản nhiên nói: "Có ta ở đây, nàng cứ việc như vậy."
Lần này đến lượt ta ngẩn người. Hắn ngẩng đầu cười với ta. Thật ra hắn không hay cười. Ta từng thấy hắn mỉm cười với người khác, nụ cười ấy chỉ là khách khí, xa cách và lạnh nhạt. Nhưng giờ đây, có lẽ vì ánh nến lung linh, đôi mắt và khóe môi hắn trở nên dịu dàng hơn hẳn. Hắn nói với ta: "Đừng sợ, có ta ở đây rồi."
Ta hoàn hồn, mỉm cười đáp: "Đây cũng là những điều ta tự nguyện làm cho chàng."
Đầu tháng tư, Hầu phu nhân của Quốc Công phủ gửi thiệp mời đến các phủ, mời các tiểu thư danh gia và phu nhân công phủ đến thưởng lãm hoa mẫu đơn.
Ta cũng nhận được thiệp mời.
Ta không mấy hào hứng với những buổi tiệc tùng như thế này. Thực ra trước đây ta rất thích những nơi náo nhiệt, nhưng giờ đây lại càng ngày càng yêu thích sự yên tĩnh. Ví dụ như cùng Thẩm Tử An đọc sách trong thư phòng. Hắn dành riêng cho ta một góc nhỏ trong thư phòng, kê một chiếc án gỗ đàn hương và một giá sách.
Có những lúc hắn bàn công việc với mạc liêu, ta sẽ ngồi bên cửa sổ trong góc nhỏ, phơi nắng và đọc những câu chuyện kỳ lạ.
Khi hắn xong việc, thỉnh thoảng sẽ ghé qua ngồi cạnh ta, vừa xử lý công việc, vừa hỏi han ta đang đọc sách gì. Ta sẽ nhẹ nhàng kể cho hắn nghe những câu chuyện mà ta đọc được. Hắn lắng nghe rất chăm chú. Bầu không khí yên tĩnh ấy khiến lòng ta cảm thấy vô cùng an yên.
Tuy nhiên, những buổi giao tế cần thiết thì không thể tránh khỏi.
Lần này, Hầu phu nhân của Quốc Công phủ mời các phu nhân đến thưởng lãm hoa mẫu đơn, chắc hẳn cũng chỉ là cái cớ. Đích trưởng nữ của Quốc Công Hầu, Vương Nghiên Chi, đã nhập cung làm Hoàng Quý Phi. Nhưng nàng ta còn một người con gái thứ hai, đã đến tuổi cập kê. Lần này, có lẽ là để tìm mối lương duyên cho con gái.
Vì vậy, nàng ta mở tiệc chiêu đãi các nữ khách, còn Quốc Công Hầu thì chiêu đãi các công tử thế gia chưa có chính thê.
Thẩm Tử An bận việc ở Hàn Lâm Viện, nên ta đi một mình.
Xe ngựa dừng lại trước cổng Quốc Công phủ. Ta vừa bước xuống thì gặp Diệp Uyển bước xuống từ chiếc xe ngựa đối diện. Chúng ta nhìn nhau mỉm cười, rồi cùng nhau bước vào phủ.
Hầu phu nhân của Quốc Công phủ nhìn ta, lạnh nhạt chào hỏi qua loa, nhưng lại tỏ ra nhiệt tình hơn hẳn với Diệp Uyển đứng cạnh ta.
Ngược lại, một vị phu nhân đứng bên cạnh bà ấy nhìn ta cảm thán: "Đây là đích tôn nữ của Vệ Quốc Công phủ. Lần trước ta gặp nàng ấy, nàng ấy còn bé tí trong tã lót ấy chứ. Thoáng chốc mà đã gả cho công tử Tử An của Thẩm gia rồi. Thật là dung mạo chim sa cá lặn, ta nhìn mà không khỏi yêu mến."
Các vị phu nhân xung quanh bà ấy đều bật cười.
Sau vài câu khách sáo, Hầu phu nhân phủ của Quốc Công phủ có vẻ hơi lơ đãng. Khi nha hoàn chạy đến báo tin lão phu nhân nhà Thế Quốc Công đã đến, bà ấy liền cáo lỗi với chúng ta, vội vã dẫn người đi nghênh đón.