Ta hiểu, Thẩm Tử An đang cố ý thể hiện thái độ, bảo vệ danh dự cho ta. Từ khi ta gả cho hắn, bên ngoài lời đồn đại không hay ho gì cũng có. Có người nói tổ phụ ta ép buộc Thẩm Tử An bằng danh nghĩa thầy trò. Có người nói Thẩm Tử An nhặt lại "chiếc giày rách" mà Tạ Vệ đã vứt bỏ.
Lại có người nói ta mượn tình cảm thuở nhỏ, lấy cái c.h.ế.t uy h.i.ế.p Thẩm Tử An cưới ta – tóm lại chẳng có lời nào tốt đẹp.
Thẩm Tử An cố ý phô trương như vậy, chẳng qua là muốn cho người ngoài thấy rõ thái độ của hắn.
Ta đã gả cho hắn, hắn sẽ che chở cho ta. Ta tin rằng, dù không có tình cảm riêng tư, một người coi trọng trách nhiệm và nghĩa vụ như hắn, cũng sẽ hết lòng bảo vệ ta.
Dù rằng, ta thật lòng không mấy để tâm đến những lời đồn đãi ấy – chuyện gì dù có náo nhiệt và mới lạ đến đâu, người ngoài cũng chỉ bàn tán dăm ba ngày rồi thôi. Ngày tháng vẫn cứ trôi qua, ai có thời gian mà cứ nhìn chằm chằm vào ta, lật đi lật lại mấy chuyện thị phi ấy.
Khi đoàn xe đi đến đường Chu Tước, chiếc xe ngựa đang từ từ tiến lên bỗng dưng dừng lại. Ta vén rèm lên nhìn, hóa ra là một đội kỵ binh. Có lẽ họ vừa từ ngoài thành trở về sau khi làm công vụ, vô tình đụng phải đoàn xe về nhà sinh mẫu của ta.
Người dẫn đầu đội kỵ binh mặc một thân áo đen, nửa thân trên bị che khuất nên ta không nhìn rõ. Ta còn đang thắc mắc thì nghe thấy giọng nói của Thẩm Tử An, giọng hắn thản nhiên, không thể hiện chút cảm xúc nào, mơ hồ vọng lại: "Tạ đại nhân, đây là đi công cán về trình diện sao?"
Ta khựng lại một chút, buông rèm xe xuống. Một lát sau, ta mới nghe thấy giọng nói quen thuộc mà xa lạ của Tạ Vệ. Ngày ta hòa ly và rời khỏi Tạ gia, ta đã thề rằng cả đời này không muốn nghe lại giọng nói của hắn nữa.
Nhưng giờ phút này, khi bất ngờ nghe thấy, ta lại cảm thấy bình thản, dửng dưng, không hề có chút cảm xúc đặc biệt nào, giống như đang nghe một người xa lạ nói chuyện.
Giọng nói của Tạ Vệ lạnh lẽo, pha lẫn chút giễu cợt: "Ở Ký Châu nghe tin Thẩm đại nhân cưới thê tử, tiếc rằng ta đang nhận thánh chỉ đi công cán, không kịp đến chúc mừng. Nếu sau này có thời gian, ta sẽ bù lại."
Thẩm Tử An đáp lời một cách khách sáo: "Không sao. Sau này khi ta có quý tử, Tạ đại nhân có thể gửi gấp đôi quà mừng cũng được."
"Ha..." Tạ Vệ cười lạnh, không rõ là có ý gì.
Cả kinh thành này, ai mà không biết Thẩm Tử An và Tạ Vệ như nước với lửa, từ lập trường chính trị đến việc phân chia phe phái, hai người đều ở hai chiến tuyến đối lập. Nhưng nhìn vào cách họ trò chuyện vui vẻ, khách sáo thế này, chẳng ai có thể nhận ra sự căng thẳng, đối đầu trên triều đình.
Xe ngựa lại từ từ chuyển bánh, có lẽ là Tạ Vệ đã tránh đường. Ta cúi đầu, nhưng khi xe ngựa vừa đi được một đoạn ngắn, tấm rèm xe bên ta bỗng dưng lay động, vén lên một góc nhỏ. Theo phản xạ, ta nghiêng đầu nhìn ra, đúng lúc chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Tạ Vệ, hắn đang cưỡi ngựa đứng bên đường nhìn ta.
Hắn ngồi trên con tuấn mã đen tuyền, tay nắm chặt dây cương, ánh mắt lạnh lẽo, khuôn mặt vô cảm nhìn ta.
Ta khựng lại một chút, rồi dời mắt đi, không mảy may để tâm. Cho đến khi tấm rèm xe khẽ khàng buông xuống.
Ta nhanh chóng thích nghi với vai trò tân nương của Thẩm gia. Ta chăm sóc Thẩm Tử An rất chu đáo. Hắn thường xuyên phải giao thiệp xã hội. Tuy bề ngoài chính sự có vẻ yên ả, nhưng cuộc đấu đá giữa hai phe phái chỉ là sóng ngầm ẩn dưới mặt nước tĩnh lặng, chỉ chờ một mồi lửa để bùng nổ mà thôi.
Các gia tộc thế phiệt luôn lấy Thẩm gia làm đầu, mỗi hành động đều phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Dù phải tiếp khách muộn đến đâu, Thẩm Tử An cũng sẽ trở về. Vì vậy, cứ đến giờ giấc đó, ta thường đích thân cầm đèn lồng ra cửa đón hắn.