Trước đó, con nhện đang truy đuổi đám người thì chợt quả bom nguyên tử chiến thuật p·hát n·ổ ở bên cạnh, uy lực mạnh mẽ của quả bom trực tiếp hất văng nó lên.
Sau khi rơi xuống đất, ngay cả lớp giáp cứng rắn vô cùng của con nhện cũng bị uy lực của v·ụ n·ổ làm cho dập nát. Trên thân thể nó khắp nơi tràn đầy vết nứt to nhỏ.
Thậm chí tám cái chân như là làm từ kim thiết của nó cũng bị v·ụ n·ổ làm cho gãy mất hai cái. Hai cái chân vẫn đang treo vất vưởng trên thân thể nó.
Đồng thời, trên thân thể của nó cũng hiện lên đầy vết cháy xém, nhìn rất là kinh khủng.
Con nhện nằm im như đ·ã c·hết.
Chỉ là, thực ra nó chỉ bị v·ụ n·ổ làm cho bị choáng nên mới nằm im ở đó. Chứ v·ết t·hương trên người nó mặc dù rất nặng, nhưng đối với nó cũng không phải vấn đề lớn gì.
Ngay cả những con mắt đã b·ị b·ắn nổ thì nó cũng vẫn có thể mọc lại được, chân cho dù bị cắt đứt cũng sẽ một lần nữa mọc ra, chứ đừng nói gì là chỉ bị gãy vỡ.
Qua một thời gian, những v·ết t·hương này chắc chắn có thể khỏi hẳn, thậm chí sau khi khỏi, phòng ngự của nó còn có thể tăng lên.
Sau khi tỉnh táo lại, con nhện rất là tức giận, nó không nghĩ lại bị làm cho thành thảm như vậy.
Mặc dù đang bị khói bụi bao phủ, nhưng nó cũng đâu có dùng mắt, mà là cảm nhận rung động qua mặt đất, vậy nên nó có thể dễ dàng xác định được vị trí của con mồi.
Đang tức giận như vậy, nó lập tức lao tới, dùng chân trước trực tiếp đ·âm c·hết một người.
Bên ngoài, đám người thấy được con nhện còn chưa có c·hết, đồng thời lại thấy đồng đội của mình bị quái vật g·iết. Có người điên cuồng x·ả s·úng vào trong đám khói bụi.
Đám người Thanh long quốc phát hiện con quái vật thậm chí ngay cả bom h·ạt n·hân cũng không g·iết c·hết được, thì không nói hai lời lập tức bỏ chạy.
Mẹ nó! Ngay cả bom h·ạt n·hân cũng không l·àm c·hết được con súc sinh đó, bọn họ thì có cách nào. Bây giờ cũng chỉ có chạy là thượng sách.
Mấy ông chuyên gia của Bạch đầu ưng quốc và Băng hùng quốc cũng sợ hãi bỏ chạy theo đám người Thanh long quốc.
Chỉ còn có đám binh lính Băng hùng quốc là còn đứng đó điên cuồng bắn phá.
Chỉ là, lại một cái chân nữa đâm ra, tiếp tục g·iết c·hết một người nữa.
Hai cái chân trước tiên đi ra, thân thể của con quái vật cũng dần dần xuất hiện trước mắt mọi người.
Nhìn thấy cảnh thân thể con nhện tràn đầy v·ết t·hương, đám binh lính Băng hùng quốc bắn càng nhiệt tình.
Chỉ là bọn họ cũng không thể làm con nhện ngã xuống được, mà chỉ có thể làm cho nó càng thêm tức giận mà thôi.
Nó trực tiếp há miệng phun ra một cái mạng nhện, bao trọn lấy đám binh sĩ Băng hùng quốc. Sau đó điên cuồng lao vào dẫm đạp, biến đám binh sĩ này thành một đám tổ ong.
Đám người Thanh long quốc và đám chuyên gia hai nước kia đang chạy, phát hiện thấy cảnh tượng phía sau thì hết hồn hết vía, liều mạng bỏ chạy. Bọn họ hận cha mẹ không sinh mình ra có cặp giò dài một chút để chạy nhanh hơn.
Không thể có cặp giò dài như của con quái vật kia thì có được ba bốn cặp giò như nó cũng được.
Đằng sau, con nhện sau khi biến đám binh sĩ thành một đám tổ ong, nó lập tức hướng những con mắt đã bị nổ nát của mình về phía đám người đang bỏ chạy.
Đương nhiên, những con mắt này đã vô dụng, chỉ là nó đang cảm nhận vị trí của đám người, nhưng theo bản năng làm ra động tác đó mà thôi.
Phát hiện động tĩnh của đám người, nó lập tức đuổi theo.
Thấy con quái vật đuổi theo, đám người rất là sợ hãi.
Đội trưởng Nam lập tức ra lệnh:
" Mau! Bắn vào v·ết t·hương của nó!"
Thấy thế, Thái lập tức ngăn cản:
" Đội trưởng, vô ích thôi, ngay cả bom h·ạt n·hân cũng không l·àm c·hết được nó, súng đạn của chúng ta chỉ sợ cũng chỉ có thể làm nó càng thêm tức giận."
Đại úy Nam nghe vậy thì chán nản hỏi:
" Vậy thì phải làm sao bây giờ? Cứ như thế này chẳng mấy chốc thì chúng ta sẽ bị nó đuổi kịp. Ở đây còn cách vết nứt xa như vậy, căn bản không kịp chạy quay lại vết nứt."
Thái cũng rất cấp thiết, nhưng vừa chạy vừa bắn thì chắc chắn không phải là cách hay, chỉ sợ so với một mực cắm đầu chạy còn không bằng.
Đột nhiên, Thái phát hiện ra, mắt của con nhện kia đều đã b·ị b·ắn nổ.
Hắn rất là kinh ngạc, thấy con nhện đó theo đuổi không lệch chút nào, cứ nghĩ là nó nhìn bằng mắt, nhưng bây giờ lại thấy mắt của nó đã không còn, vậy không biết nó phát hiện bọn họ bằng cách nào.
Thế là, Thái lập tức quay sang giáo sư Nghĩa hỏi.
" Giáo sư, con nhện kia mắt đều b·ị b·ắn nổ, vì sao nó còn có thể thấy được chúng ta?"
Giáo sư Nghĩa nghe thấy vậy thì lập tức quay lại nhìn con nhện, thấy nó đúng là đã không còn mắt, ông ấy lập tức giải thích cho Thái.
" Ta không biết con quái vật này có giống với nhện trên địa tinh không, nhưng mà nếu như nhện trên địa tinh, chúng cũng không chỉ dùng mắt để quan sát con mồi.
Thực ra phương pháp chúng xác định vị trí của con mồi thường là dựa vào rung động, chúng có thể dùng chân hoặc các sợi lông để cảm nhận sự rung động đến từ mặt đất, hoặc trên sợi tơ.
Nhưng chúng cũng có thể cảm nhận nhiệt độ hoặc cảm nhận dựa vào các chất hóa học mà con mồi phát ra."
Nghe thấy lời giải thích của giáo sư Nghĩa, Thái lập tức tính toán, sau đó lại hỏi:
" Giáo sư, vậy nếu như làm nhiễu cảm giác của nó, sau đó chúng ta đứng im, có thể hay không làm nó không phát hiện ra vị trí của chúng ta."
Giáo sư Nghĩa lập tức suy tư, sau đó lắc đầu.
" Tôi cũng không quá rõ ràng, khả năng rất khó!!!"
Những chuyên gia khác cũng cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này, nhưng cũng không có đáp án cụ thể.
Thấy thế, Thái lập tức nói.
" Bây giờ cũng không có cách nào tốt hơn, nếu như cứ như này, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị con quái vật đó đuổi kịp, kết quả chỉ sợ sẽ rất thê thảm.
Bây giờ cũng chỉ có thể nếm thử cách này, nếu như có hiệu quả, vậy thì chúng ta còn có một chút cơ hội.
Tôi sẽ ném ra một quả lựu đạn, rung động, nhiệt độ và khói từ v·ụ n·ổ sẽ làm nhiễu cảm giác của nó.
Chúng ta sẽ lập tức đứng im lại, tốt nhất nín thở.
Nếu như phương pháp này có hiệu quả, ai mà còn tiếp tục chạy sẽ bị con quái vật phát hiện và coi là mục tiêu đuổi theo. Khi đó cũng đừng trách chúng tôi không ứng cứu."
Vốn dĩ còn có người không tin tưởng lắm vào phương án này, bọn họ lo sợ nếu như không có hiệu quả thì khác nào đứng đó chờ c·hết.
Nhưng bây giờ bọn họ lại lo lắng, nếu như có hiệu quả mà bọn họ không có dừng lại thì sao? Không phải sẽ như Thái nói, bị con quái vật kia coi là mục tiêu rồi đuổi theo. Hậu quả thì còn phải nói, chỉ có thể là tuyệt vọng.
Thấy mọi người không ai có ý kiến gì, Thái lập tức lấy ra một quả lựu đạn, rút chốt sau đó ném về phía con nhện.
Lập tức hắn hô lên:
" Dừng lại!"
Mọi người lập tức đứng im tại chỗ, cũng không ai muốn bản thân mình dẫn dắt con quái vật đi cho những người khác.
Trái lựu đạn rơi xuống trước mặt con nhện thì trực tiếp nổ tung lên. Lửa đạn và khói bụi bay tứ tung.
Con nhện mặc dù chịu ảnh hưởng không lớn, nhưng đột nhiên nó dừng lại, không tiếp tục lao tới nữa mà nó chỉ tại chỗ loạng choạng xoay quanh.
Trong cảm nhận của nó, động tĩnh của con mồi đột nhiên biến mất, chỉ còn lại trấn động ngay trước mặt nó thôi.
Cảm giác của nó lúc này chẳng khác gì một người vừa dính phải một quả bom choáng như vậy.
Mọi người thấy phản ứng của con nhện thì rất vui mừng, rõ ràng là phương pháp này đã có tác dụng, chỉ là bọn họ cũng không dám có động tĩnh gì.
Thái cũng vui mừng, nhưng hắn chỉ sợ cứ như vậy cũng không được, tác dụng gây nhiễu của quả lựu đạn cũng sẽ không kéo dài, mọi người cũng không thể giữ yên tĩnh mãi được, sớm muộn gì con quái vật cũng sẽ lại phát hiện ra vị trí của họ.
Bây giờ cũng chỉ có thể dẫn dắt con quái vật rời đi, thì đám người mới có thể thoát nạn được.
Thế là, Thái nhẹ nhàng nói với mọi người:
" Bây giờ tôi sẽ dẫn con quái vật rời đi, mọi người nhớ đứng im tại chỗ. Chờ tôi dẫn nó đi xa rồi thì lập tức chạy quay lại chỗ vết nứt."
Nghe thấy lời của Thái thì nhiều người tỏ ra khó hiểu, bây giờ không phải con quái vật đã không phát hiện vị trí của bọn họ à? Cứ đứng im không phải là được rồi sao?
Trong khi người thông minh thì đã nhận ra vấn đề.
Mặc dù có người muốn ngăn cản, nhưng lại sợ lên tiếng sẽ gây ra sự chú ý của con quái vật.
Thái cũng không để ý phản ứng của mọi người, hắn quyết định như vậy cũng không phải là vì tinh thần hiến dâng như biển, hắn cũng không định chịu c·hết.
Hắn làm như vậy cũng đều là có suy tính cẩn thận.
Bây giờ mặc dù tạm thời an toàn, nhưng chỉ sợ sớm muộn bọn họ vẫn sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.
Để cho người khác dẫn con quái vật rời đi là không thể nào, hắn không có tư cách đó và cũng khó mà có người đồng ý.
Vậy cũng chỉ có bản thân hắn tự mình dẫn quái vật rời đi mà thôi. Không chỉ cứu người khác cũng là tự cứu bản thân mình.
Về phần nguy hiểm, hắn cũng không quá lo lắng. Đã chứng minh được đứng im có thể khiến con quái vật không phát hiện ra mình, lại chỉ có một thân một mình, hắn có thể dễ dàng lẩn trốn con quái vật hơn.
Nếu như có thể chạy thoát, lợi ích của việc này cũng không hề nhỏ, xứng đáng cho hắn liều mạng mạo hiểm như vậy.
Không chỉ lập công lớn cứu vớt cả đội thăm dò, hắn cũng có thể để cho đám người phải nhớ ơn của hắn.
Người khác còn không nói, vị giáo sư Nghĩa kia mang ơn mới thật sự giá trị.
Ông ta vốn dĩ chỉ sợ địa vị không thấp, sau chuyến thăm dò này nếu như có thể sống sót trở về, địa vị chắc chắn sẽ càng cao.
Lập công trở về lại có sự trợ giúp của vị giáo sư này, hắn tin tưởng tương lai của mình không cần phải lo lắng.
Có đủ lợi ích cộng với không sợ liều mạng, Thái cũng không do dự rút ra một quả lựu đạn nữa ném về phía con nhện.
Sau khi lựu đạn nổ, hắn lập tức chạy ra, hướng về phía cách xa phương hướng vết nứt tiến lên.
Vừa chạy, hắn còn vừa nổ súng, bắn về phía con nhện, nhằm thu hút sự chú ý của nó.
Lại bị công kích, con nhện cũng càng thêm tức giận.
Nó cũng nhanh chóng phát hiện ra vị trí của Thái, thế là quay đầu đuổi theo.
Phía sau, mọi người thấy hành động của Thái thì có người trong lòng cảm thấy hắn thật ngu ngốc. Nhưng đa phần là cảm thấy xúc động, bọn họ không nghĩ tới Thái lại quyết định hi sinh vì mọi người.
Nhưng cho dù cảm thấy như thế nào, thì tất cả mọi người cũng không ai dám làm ra động tĩnh gì. Bọn họ cũng không muốn Thái phí công một hồi, cuối cùng uổng phí tính mạng của tất cả mọi người.
Thái thấy con nhện thật sự đã đuổi theo mình thì không tiếp tục nổ súng mà trực tiếp cắm đầu chạy.
Thái phát hiện con nhện này tốc độ di chuyển cũng không nhanh, cũng không linh hoạt, khả năng đổi hướng thì càng kém.
Có thể di chuyển nhanh hơn bọn họ cũng đều vì chân của nó dài.
Thế là, hắn lập tức chạy theo hướng rích rắc, lấy gốc cây làm vật cản, tránh né sự truy đuổi của con nhện.
Phương pháp này còn khá là có hiệu quả, rõ ràng con nhện đã bị làm khó.
Con nhện cách Thái một khoảng cách, vậy nên khi phát hiện ra hắn chuyển hướng, nó có thể thay đổi góc hướng nhỏ hơn của Thái, nhưng khả năng chuyển hướng của nó rất kém vậy nên tốc độ của nó vẫn là đã bị trì hoãn.
Nhất là khi Thái lượn qua một gốc cây, con nhện có lẽ là cũng đã nhận thấy sự hiện diện của vật cản, nhưng nó vẫn là không thể tránh né hoàn toàn, vậy nên vẫn bị va quệt vào gốc cây.
Vốn dĩ đã bị gãy mất hai cái chân khiến cho nó chạy hơi liêu xiêu. Bây giờ đang chạy lại va phải gốc cây khiến cho nó lập tức bị ngã ra.
Thấy được cảnh này, Thái lập tức nảy ra ý tưởng, nếu như khi con nhện tới gần gốc cây, hắn làm nhiễu cảm giác của nó, thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Có suy nghĩ, Thái liền nếm thử. Đợi khi con nhện tiếp tục đuổi theo hắn tới gần một gốc cây khác.
Thái lập tức rút ra một quả lựu đạn ném xuống trước mặt con nhện, sau đó lập tức vòng qua gốc cây.
Trong lòng hắn cảm thấy may mắn, lần này mình mang theo không ít lựu đạn.
Mà đằng sau, con nhện bị lựu đạn nổ làm cho như là bị choáng váng. Đúng là không có nhận thấy được sự hiện diện của cái cây trước mặt.
Nó cũng chỉ phát hiện ra động tĩnh của Thái đang di chuyển.
Trong nhận thức của nó lúc này, chính là trắng lóa một màn và một điểm đen đang di chuyển đó chính là Thái.
Không phát hiện ra gốc cây trước mặt và cứ thế đuổi theo. Kết quả thì còn phải nói, nó trực tiếp đâm sầm vào gốc cây.
Thái thấy vậy thì vui vẻ, cứ như này thì việc chạy thoát con quái vật còn cần phải lo lắng sao.
Chỉ là, mặc dù không bị con nhện áp sát lại gần, nhưng nó vẫn dai như đỉa bám theo hắn.
Thái cũng không có cách nào dứt đuôi được con quái vật này cả.
Dừng lại đứng im để nó không thể phát hiện ra mình cũng không được. Hắn sợ khó khăn lắm mới kéo dài khoảng cách với nó được, nếu như mình dừng lại để nó đuổi tới. Chờ khi hắn không thể nhịn được lại bị nó phát hiện thì không phải mọi chuyện đều công cốc sao? Hắn cũng không có nhiều lựu đạn như vậy.
Cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể lợi dụng lúc này đang kéo dài khoảng cách với con quái vật, cố gắng tìm kiếm một chỗ thích hợp trốn vào. Bằng không hắn cũng không thể cứ chạy mãi được.
Nhìn thân hình nó lớn như vậy, nếu như tìm được một cái khe đá hay một cái hốc cây nhỏ nào đó, có thể là hắn sẽ thoát khỏi con quái vật này được.
Cứ chạy như vậy, vừa chạy vừa tìm kiếm vị trí ẩn núp, Thái đã sớm cách vị trí vết nứt tương đối xa.
Đột nhiên, Thái cảm thấy không gian xung quanh có điều gì đó khác biệt.
Trước đó, khi cùng đoàn tiến hành thăm dò, hắn đã cảm thấy có chút khác lạ, mọi thứ rất là yên ắng, cảm giác như là trong khu rừng này không có sinh vật sống như vậy.
Hắn phán đoán có lẽ là do sinh vật e ngại vết nứt, vậy nên không có sinh vật sống ở gần vết nứt.
Nhưng sau đó lại gặp phải con nhện, hắn lại bỏ đi suy nghĩ đó.
Nhưng nghĩ kỹ lại, đám bọn họ chiến đấu với con nhện tạo ra động tĩnh lớn như vậy, nhất là t·iếng n·ổ của quả bom h·ạt n·hân gây ra, nếu như xung quanh có sinh vật sống nhất định sẽ bị thu hút tới.
Vậy mà cũng không có động tĩnh gì, vậy nên hắn lại cảm thấy suy nghĩ trước đó của mình là đúng, còn con nhện quái có lẽ chỉ là một ngoại lệ mà thôi.
Bây giờ, chạy tới nơi này thì Thái càng chắc chắn suy đoán này của mình. Bởi vì khi chạy tới đây, hắn đã nghe thấy được những âm thanh khác biệt so với trước đó.
Những âm thanh này rõ ràng là do sinh vật sống tạo ra.
Những âm thanh ở càng xa xôi thì hắn không quá rõ ràng, chứ ở ngay phía trước, hắn có thể nghe rõ ràng có âm thanh giống như là âm thanh con mối đang gặm cái chân bàn nhà mình. Nó không ngừng vang lên "còn cọt, còn cọt".
Nhưng âm thanh này chắc chắn cũng không phải là âm thanh của một con mối đang gặm gỗ mục. Thái cảm thấy có lẽ là âm thanh của lũ sâu đang gặm cây gỗ.
Dù sao, gỗ ở đây cứng rắn như vậy, khi bị gặm có thể phát ra âm thanh như thế này cũng hết sức bình thường.
Chỉ là, con sâu có lẽ cũng phải rất lớn, vậy nên âm thanh mới to lớn như thế được, có thể chúng cũng như con nhện phía sau, có kích thước rất khổng lồ.
Đột nhiên, Thái có một suy nghĩ, đằng nào thì cũng không kiếm được chỗ nào tốt để trốn, nếu như cái hang con sâu gặm ra đủ lớn, thì nó có thể trở thành nơi để trốn rất thích hợp.
Thế là, Thái lập tức dựa theo phương hướng âm thanh phát ra gần nhất lao tới.
Chẳng mấy chốc, Thái chạy tới phía trước một gốc cây, rõ ràng cái âm thanh gần nhất chính là phát ra từ cái gốc cây này.
Sau khi tìm kiếm, Thái cuối cùng cũng tìm thấy một cái hang ở mặt sau gốc cây.
Kích thước của nó còn nằm ngoài mong đợi của Thái. Cái hang này ước chừng phải có đường kính hai mét.
Mặc dù kích thước to lớn như vậy, nhưng so sánh với cái gốc cây khổng lồ này thì nó đúng là chẳng khác nào một cái lỗ của con sâu cả.
Mặc dù một cái hang như vậy hắn có thể thoải mái chui vào, con nhện cũng sẽ bị cản ở bên ngoài, nhưng Thái cũng không vội chui vào mà bắt đầu trở nên do dự.
Bởi vì kích thước cái hang to như vậy, bên trong cho dù là con sâu thì chắc chắn cũng rất khổng lồ.
Này! Nếu như chui vào trong đụng phải nó thì không phải sẽ nguy hiểm, đây không phải trốn hang hổ lại gặp hang sói, tự đưa tới tận miệng.
Chỉ là, cũng không do dự quá lâu, nhìn lại con nhện quái đang sắp đuổi đến, Thái lập tức cắn răng chui vào trong hang.
Trong lòng hắn an ủi, có lẽ là con vật trong hang này chính là lấy gỗ làm thức ăn, sẽ không ăn thịt.
Với lại hắn cũng chỉ chui vào đây trốn tạm, chờ con quái vật kia rời đi là được rồi.
Trong hang cũng không có ánh sáng, Thái lập tức bật đèn pin chiến thuật trên mũ để soi sáng.
Ánh đèn hiện lên, hắn có thể nhìn thấy những vết răng ở xung quanh vách hang, vết răng sắc bén, nếu như bị những chiếc răng đó cắn một cái thì thảm.
Cái hang không ngừng tiến sâu vào trong thân cây, không ngừng có âm thanh "còn cọt" từ sâu trong hang truyền ra khiến cho Thái có chút ghê sợ.
Hắn không những không dám tiến sâu vào bên trong, ngược lại thì nhẹ nhàng lui ra phía bên ngoài.
Chợt, Thái phát hiện con nhện quái đã đuổi đến, thế là hắn vội vàng đứng im, không dám gây ra động tĩnh gì, sợ con nhện phát hiện.
Chỉ là, không biết là con nhện cảm nhận được khí vị của hắn còn là phát hiện động tĩnh từ cái hang này phát ra. Nó đột nhiên thò cái miệng dữ tợn của nó vào cửa hang gào thét.
Điều đó dọa Thái một cái giật mình, hắn vội vàng chạy lui lại vào trong hang.
Con nhện chợt nhận ra động tĩnh của Thái, lập tức dùng chân trước đâm vào trong hang.
Cái chân sắc nhọn của nó cắm phập một cái xuống trước mặt của Thái khiến hắn hết hồn. Trong lòng cũng hết sức may mắn, vừa rồi kịp lui lại không thì đã xong đời rồi.
Thái lập tức lui lại càng sâu vào bên trong, lỡ như con nhện đâm sâu một chút nữa thì hắn không thể né được.
Con nhện thấy mình đâm trượt thì dùng sức rút chân của nó về.
Dùng sức hơi quá khiến cho con nhện bị ngã lộn mèo ra sau.
Nhưng nó lập tức đứng lên, lần này nó thò chân vào trong hang không ngừng đâm loạn xạ.
Cảm thấy không đâm trúng, nó bắt đầu yên tĩnh cảm nhận.
Thái sau khi tránh vào sâu bên trong hang thì cũng không hết lo lắng. Hắn liên tục cảnh giác quan sát bên ngoài, rồi lại cảnh giác nhìn hướng vào bên trong.
Nếu như bây giờ con vật trong hang này chui ra, vậy thì hắn xong đời.
Cũng may, bên trong tiếng động cũng không hề ngừng lại.
Rõ ràng là sinh vật bên trong cũng không bị động tĩnh bên ngoài này làm ảnh hưởng đến.
Hoặc cũng có thể là nó cũng không có phát hiện động tĩnh ở phía bên ngoài này.
Thế là, Thái cũng yên tâm một chút ngồi xuống chờ đợi con quái vật bên ngoài rời đi.
Nào ngờ con nhện hết sức có kiên nhẫn, cũng không có một chút ý định rời đi.
Dù sao nó cũng là một loại sinh vật có tập tính phục kích con mồi, kiên nhẫn chính là ưu điểm của nó.
Nó đã nhận định con mồi che giấu trong cái hang này, ăn nhiều đau khổ như vậy, nó cảm thấy cũng chỉ có thể ăn hết đám con mồi đó, mới có thể xoa dịu được những đau đớn mà nó phải chịu.
Mà theo như nó nghĩ, cũng chỉ còn có một mình Thái là còn sống, nó làm sao có thể bỏ qua dễ dàng được.
Thái phát hiện con quái vật kia có vẻ như không có ý định rời đi thì mất hết kiên nhẫn. Khả năng là suy nghĩ chỉ núp ở trong hang này một lúc rồi rời đi của hắn là không thể thực hiện được.
Cũng chẳng có cách gì để thay đổi tình huống này, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực.