Bên phía hai đội ngũ của Băng hùng quốc và Thanh long quốc cũng đã sớm phát hiện động tĩnh do tiếng súng phát ra.
Đương nhiên, bọn họ cũng rõ ràng là hai đội ngũ kia đã gặp phải dị thú, chiến đấu còn rất kịch liệt, khả năng là con dị sinh vật đó chắc chắn rất mạnh mẽ.
Chỉ sợ, hai đội người kia cũng không thể tiêu diệt được nó, thậm chí còn có thể bị nó tiêu diệt.
Đối với hai đội ngũ còn lại này, nhanh chóng tiến lên trợ giúp hoặc là lập tức chạy trốn chính là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng cả hai đội ngũ cũng đều không chọn lựa hai phương án ấy.
Đầu tiên là chạy trốn, phương án này cả hai đội ngũ đều tạm thời chưa nghĩ tới. Tiến vào đây chính là muốn thu lấy dị thú làm mẫu vật nghiên cứu, bây giờ ngay cả nhìn thấy còn chưa nhìn thấy, làm sao bọn họ có thể chạy trốn được.
Ít nhất cũng phải nhìn qua nó một lượt, nếu như nó quá mạnh, bọn họ không có cách nào đối phó thì bọn họ mới có thể lựa chọn phương án chạy trốn này.
Còn nhanh chóng tiến lên trợ giúp thì càng không có khả năng. Tính ra mấy quốc gia bọn họ quan hệ đều không hữu hảo gì. Không trực tiếp tiêu diệt lẫn nhau đã là tốt rồi.
Bây giờ những đội ngũ khác gặp phải dị thú, đương nhiên phải chờ đợi cơ hội để chiếm tiện nghi chứ.
Ít nhất thì cũng phải chờ tới khi những người kia tiêu hao bớt sức lực của dị thú, hoặc là làm nó bị trọng thương, thì mới là lúc bọn họ thích hợp tiến lên.
Mặc dù không định lập tức tiến lên chiến đấu, nhưng cả hai đội người đều từ từ tiến về phía động tĩnh chiến đấu.
Bọn họ cũng muốn trước tiên thăm dò xem đầu quái vật kia là cái dạng gì, tình hình chiến đấu như thế nào, đầu quái vật đó có nguy hiểm hay không.
Nếu như phát hiện không ổn thì bọn họ cũng còn biết đường mà bỏ chạy.
Và nếu như hai đội kia có thể đối phó với đầu quái vật thì bọn họ cũng có thể kịp thời tiến tới chia sẻ công lao.
Chỉ là bọn họ cũng không dám tiến lại quá gần, đội của Băng hùng quốc thì không dám tiến tới vị trí chiến đấu quá gần vì sợ hai đội kia phát hiện bọn họ đứng nhìn mà không tới giúp.
Trở về nhất định sẽ bị tố cáo, cho dù không bị trừng phạt gì thì cũng làm cho quốc gia của họ mang tiếng xấu.
Mặc dù trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng bắt gặp và không đó là hai chuyện khác nhau.
Mà đội ngũ của Thanh long quốc thì không muốn áp sát đội ngũ của Băng hùng quốc quá gần, vừa là sợ Băng hùng quốc bắt gặp, cũng vừa là muốn dùng đám người Băng hùng quốc làm đệm giảm sóc. Lỡ như có phải chạy trốn thì đám người đó cũng có thể cản một chút phía sau.
Thế là, đám người Băng hùng quốc cũng chỉ có thể thấy được một chút tình hình hai đội ngũ kia chiến đấu.
Trong khi đó, đội ngũ của Thanh long quốc thì không thấy được chút gì, cũng chỉ nghe được động tĩnh mà thôi.
Cho tới khi, đám người Băng hùng quốc phát hiện đám chuyên gia của Bạch đầu ưng quốc chạy tới. Cứ tưởng là hai đội ngũ kia thất bại, phải bỏ chạy, đội trưởng của Băng hùng quốc đang định ra lệnh rút lui.
Nhưng đột nhiên nghe thấy giáo sư Đan hô to.
" Người của Băng hùng quốc chờ một chút!
Mau! Mau tiến lên trợ giúp! Hai đội chúng tôi đã làm trọng thương con dị thú kia, chỉ là đạn dược đã sắp hết. Các người mau chóng lên trợ giúp, bằng không sẽ để đầu dị thú kia chạy mất."
Thấy là mình hiểu lầm, đội trưởng Băng hùng quốc lập tức dừng lại. Anh ta phát hiện, đúng là cũng chỉ có mấy người chuyên gia chạy tới thì xác định, khả năng là lời nói của giáo sư Đan có lẽ là không sai.
Vậy nên, tránh cho như giáo sư Đan nói, để cho dị thú chạy mất, như vậy không phải là rất đáng tiếc, người đội trưởng lập tức ra lệnh cho đội ngũ của mình tiến lên.
Mấy ông chuyên gia vừa rồi đã phải cật lực chạy tới đây, bây giờ lại phải theo đội ngũ Băng hùng quốc chạy quay lại.
Mặc dù phía trước đúng là có dị thú, nhưng còn có đám chiến sĩ chống đỡ. Ở lại phía sau này, lỡ như lại có một đầu dị thú nhảy ra, không phải bọn họ đều xong đời.
Đội ngũ của Thanh long quốc phát hiện đám người Băng hùng quốc đã tiến lên, cũng di chuyển tiến lên.
Bên kia, đám binh lính của Bạch đầu ưng quốc và Hắc long quốc thấy đạn sắp hết thì vừa bắn vừa rút lui.
Bọn họ cũng không dám bắn phá tùy tiện mà bắt đầu giảm bớt cường độ. Bọn họ sợ không chờ tới đội ngũ của Băng hùng quốc thì đạn đã hết.
Đầu dị thú kia đúng là bị bọn họ áp chế không ngóc đầu lên được. Thậm chí còn bị bọn họ làm cho b·ị t·hương không nhẹ.
Nhưng nếu như mất đi áp chế, chỉ sợ cơn thịnh nộ của nó sẽ lập tức bùng nổ, nhanh chóng lao tới xé xác bọn họ.
Chỉ là, cho dù áp chế chỉ là hơi giảm đi, con nhện cũng đã chớp được thời cơ, không ngừng tiến lên.
Cho dù nó vẫn còn chưa có thể lao tới đám người, nhưng đã có thể thu lại một chút khoảng cách.
Chờ khoảng cách đủ gần, miệng nó lập tức phun ra một cái mạng nhện về phía đám người.
Vốn dĩ nãy giờ không thấy con nhện phun ra mạng nhện, mấy người của Hắc long quốc còn tưởng là nó bị hoả lực của họ áp chế, hoặc là nó đã không thể phun ra mạng nhện nữa. Bọn họ đâu có ngờ, chỉ là khoảng cách không có đủ gần mà thôi.
Những người của Bạch đầu ưng quốc chưa có gặp phải mạng nhện của con dị thú thì càng không đề phòng.
Thấy được con nhện phun ra mạng nhện, đội trưởng của Hắc long quốc lập tức hô.
" Mau chạy!!!"
Rồi lập tức bỏ chạy.
Những người Hắc long quốc khác cũng không chậm trễ, lập tức bỏ chạy.
Chỉ có người của Bạch đầu ưng quốc là hơi bị bất ngờ một chút, đã thế bọn họ lại đang đứng thành đội hình chiến đấu.
Tới khi đội trưởng của bọn họ ra lệnh rút lui thì đã có chút chậm. Cơ bản chính là cả đội bị bao chọn trong cái mạng nhện.
Thấy chạy đã muộn, cái mạng nhện khổng lồ này lại rất chắc chắn, căn bản không thể thoát ra. Đội trưởng Bạch đầu ưng quốc ra lệnh cho đội của mình tiếp tục t·ấn c·ông con dị thú.
Nếu như có thể ngăn cản con dị thú một hồi, chờ cho đội ngũ của Băng hùng quốc tới, bọn họ còn có chút cơ hội.
Thấy đám người Bạch đầu ưng quốc vẫn tiếp tục chống đỡ, đám người Hắc long quốc còn có chút lương tâm, hoặc là bọn họ cũng cảm thấy chờ một chút Băng hùng quốc tới, bọn họ sẽ có cơ hội tiêu diệt con quái này. Vậy nên ọn họ cũng quay đầu lại bắn con dị thú.
Chỉ là, bọn họ vẫn vừa bắn vừa lui lại, cố gắng giữ khoảng cách với con nhện, không để nó cách mình quá gần.
Nhưng là đáng tiếc, bởi vì đám người Bạch đầu ưng quốc nhanh chóng nhận ra, cái mạng nhện này có độc, bọn họ chỉ một thoáng đã cảm thấy thân thể mình bị tê dại, dần chân tay mất cảm giác.
Thế là, tiếng súng của bọn họ phát ra dần dần giảm bớt. Cho tới khi ngay cả bóp cò bọn họ cũng không làm nổi, tiếng súng của bọn họ trực tiếp tịt hẳn.
Không còn hoả lực của đám người Bạch đầu ưng quốc, con nhện đã không còn cản trở, trực tiếp lao lên.
Cơn tức giận của nó dường như đã đạt tới cực hạn, vậy nên cho dù đám người Bạch đầu ưng quốc đã bị mạng nhện bao vây, nhưng nó cũng không chịu buông tha, trực tiếp thưởng cho họ mấy cái chân.
Chân của con nhện như là mâu nhọn, chọc một cái, xuyên thấu mấy người, chọc mấy cái cũng chẳng còn có mấy người sống nổi.
Cũng không dây dưa nhiều với mấy con mồi đã bị trói buộc này, nó nhanh chóng đuổi theo mấy con mồi bỏ chạy kia.
Mà mấy người Hắc long quốc kia thấy đám người Bạch đầu ưng quốc xảy ra vấn đề, không thể tiếp tục kiềm chế con quái vật, bọn họ cũng không do dự, lập tức bỏ chạy.
Trên đường, bọn họ đụng phải người của Băng hùng quốc chạy tới trợ giúp, cảm thấy lại có hi vọng, bọn họ lập tức dừng lại, muốn cùng người của Băng hùng quốc tiếp tục chiến đấu với con quái vật.
Ai ngờ, người của Băng hùng quốc cũng không như bọn họ suy nghĩ, muốn cùng bọn họ chiến đấu chống lại quái vật.
Người của Băng hùng quốc vốn dĩ nghe tin con quái vật đã bị trọng thương, muốn chạy tới kiếm cái tiện nghi.
Nhưng chưa chạy tới nơi thì nghe thấy tiếng súng tịt ngấm. Cứ nghĩ là bọn mình đã chạy tới chậm, hai đội người kia đã tiêu diệt quái thú rồi, hay là đầu quái thú đã bỏ chạy mất.
Đang có chút tiếc nuối thì lại thấy đám người Hắc long quốc này chạy tới, đã thế lại chỉ có mấy người.
Bọn họ lập tức dự cảm không lành, chỉ sợ đám người hai quốc gia kia đã lành ít dữ nhiều, khả năng cũng chỉ còn lại mấy người này.
Ngay lập tức, bọn họ lại thấy được phía sau, có một con nhện khổng lồ đang lao tới, mặc dù nó đúng là b·ị t·hương, nhưng nhìn nó còn chạy bon như vậy, không thể nào là trọng thương như lời giáo sư Đan nói.
Biết là bị lừa, bọn họ lập tức quay đầu bỏ chạy, để lại đám người Hắc long quốc ngơ ngác đứng đó không kịp phản ứng.
Trong lòng họ chỉ có một suy nghĩ, chúng ta đều dọn tốt tư thế chiến đấu rồi, các ngươi không chào một tiếng đã quay đầu bỏ chạy.
Các ngươi quay đầu mượt như vậy, có phải hay không thường xuyên diễn luyện động tác quay xe này?
Chỉ là, bọn họ cũng sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời, bởi vì một tấm mạng nhện đã bao trùm lên bọn họ, cuối cùng bọn họ vẫn là không thoát khỏi số phận bị đầu quái thú này tiêu diệt.
Cũng giống như đám binh lính Bạch đầu ưng quốc, mấy người này cũng được con nhện thưởng cho mấy cái chân.
Sau đó, con nhện tiếp tục đuổi theo đám người Băng hùng quốc.
Tốc độ nhanh hơn khiến cho nó nhanh chóng đã kéo gần khoảng cách với người của Băng hùng quốc.
Thấy thế, vị giáo sư dẫn đầu đội chuyên gia của Băng hùng quốc cấp thiết hô:
" Thiếu tá, mau ngăn cản nó, bằng không nó đuổi kịp chúng ta mất!!!"
Nghe thế, người đội trưởng của Băng hùng quốc cũng không chậm trễ, lập tức ra lệnh cho binh lính của mình:
" Mau! Tấn công!"
Thế là, bọn họ bắt đầu nổ súng công kích.
Chỉ là, mặc dù bọn họ có thể làm cản trở một chút tốc độ của con nhện, nhưng hiệu quả cũng không lớn.
Bởi vì bọn họ cũng không tập trung hoả lực áp chế con nhện như là đội ngũ của Bạch đầu ưng quốc, mà là vừa bắn vừa chạy.
Vậy nên mặc dù có thể làm cho tốc độ của con nhện chậm đi một chút, nhưng tốc độ của bản thân bọn họ cũng vì vậy mà chịu ảnh hưởng.
Phía trước, đám người Thanh long quốc đang chạy tới nhìn thấy đám người Băng hùng quốc bị quái vật đuổi, thì lập tức quay đầu không chút do dự chạy quay lại.
Nhìn thấy đội ngũ của Thanh long quốc, vị giáo sư của Băng hùng quốc lập tức hô to:
" Thanh long quốc bằng hữu, mau tới hỗ trợ, chúng ta cùng nhau tiêu diệt con quái vật này, nó yếu lắm rồi."
Chỉ là, đám người Thanh long quốc cũng không một chút dừng lại, vẫn tiếp tục chạy.
Trong lòng bọn họ nghĩ, chúng ta cũng đâu có ngu, người của Hắc long quốc và Bạch đầu ưng quốc cũng đều đã xong đời.
Còn đầu quái vật kia mà yếu lắm rồi thì làm sao các ngươi không dừng lại công kích nó, việc gì phải chạy như vậy đây???
Thấy người của Thanh long quốc cũng không có ý định dừng lại, người của Băng hùng quốc cũng không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục bỏ chạy.
Nhưng là, con quái vật ngày một tiếp cận bọn họ, cứ xu hướng này, sớm muộn gì bọn họ cũng chạy không thoát.
Thấy vậy, vị giáo sư của Băng hùng quốc lần nữa nhắc nhở:
" Thiếu tá, còn không mau dùng vật kia, không lẽ định giữ lại dùng để đồng quy vu tận hay sao?"
Mấy ông chuyên gia của Bạch đầu ưng quốc nghe thấy những lời này thì rất là nghi hoặc, bọn họ không biết những người Băng hùng quốc này định dùng thứ gì để đối phó với con quái vật phía sau.
Mà bây giờ thì còn có thứ gì có thể đối phó được nó, ngay cả t·ên l·ửa cũng đã dùng ra rồi.
Mà người đội trưởng của Băng hùng quốc nghe thấy lời của vị giáo sư thì cũng không chậm trễ, lấy ra ba lô trên lưng mình. Sau khi mở ba lô ra, bên trong là một quả bom có kích thước bằng quả bóng.
Sau khi nhấn nút kích hoạt, anh ta ném cả cái ba lô về phía con nhện, sau đó không tiếp tục bắn súng mà tăng tốc chạy.
Những người khác thấy vậy cũng lập tức cắm đầu chạy về phía trước, ngay cả nhìn một chút về phía sau cũng không.
Mấy ông chuyên gia của Bạch đầu ưng quốc thấy thế thì kinh ngạc hỏi:
" Đó là thứ gì?!!!"
Chuyên gia của Băng hùng quốc cũng không giấu giếm, giọng nói đầy tự hào trả lời:
" Ha ha ha ha! Đó chính là chúng tôi chế tạo ra bom h·ạt n·hân chiến thuật không ô nhiễm phóng xạ!!!"
Nghe thấy là bom h·ạt n·hân, mấy người chuyên gia của Bạch đầu ưng quốc hoảng sợ cực kỳ, kinh hãi thốt lên:
" Bom h·ạt n·hân!!!
Các người! Các người điên rồi đi?!!! Vậy không phải t·ự s·át à?!!!"
Thấy mấy người Bạch đầu ưng quốc phản ứng như vậy, người Băng hùng quốc rất là vui vẻ, đầy tự hào giải thích:
" Yên tâm, uy lực của nó đã được chúng tôi giảm xuống thấp nhất, bán kính sát thương chỉ trong vòng năm mươi mét!!!"
Nghe thấy vậy thì mấy người Bạch đầu ưng quốc mới thở ra một hơi.
Lúc này, con nhện vẫn không nhận ra nguy hiểm, không ngừng đuổi theo đám người.
Đột nhiên, một cây nấm nhỏ chợt mọc lên, kèm theo một t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc.
Sóng xung kích phát ra từ v·ụ n·ổ hất bay đám người Băng hùng quốc về phía trước.
Ngay cả đám người của Thanh long quốc cũng phải chịu ảnh hưởng, bọn họ bị trao đảo ngã xuống. Âm thanh đinh tai nhức óc của t·iếng n·ổ làm cho họ bị choáng váng.
Bọn họ rất là kinh hãi quay lại nhìn phía sau, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Thấy được cây nấm nho nhỏ ở phía sau, bọn họ trong lòng kinh hãi.
Cmn, đây là...đây là bom h·ạt n·hân, đám người điên kia vậy mà sử dụng bom h·ạt n·hân.
Chỉ là bọn họ cũng thắc mắc, bom h·ạt n·hân ở đâu ra, cũng không nhìn thấy đám người Băng hùng quốc này mang theo thứ gì khả nghi a.
Mấy người chuyên gia của Bạch đầu ưng quốc cũng kinh ngạc không kém, nhưng những người này kinh ngạc là vì công nghệ chế tạo bom h·ạt n·hân của người Băng hùng quốc.
Bạch đầu ưng quốc của bọn họ cũng đang nguyên cứu chế tạo loại bom h·ạt n·hân chiến thuật như này, chỉ là vẫn chưa có thành công.
Không ngờ, người Băng hùng quốc đã vượt lên trước quốc gia của bọn họ.
Vốn dĩ Bạch đầu ưng quốc mới là quốc gia đầu tiên nghiên cứu ra v·ũ k·hí h·ạt nhân trên địa tinh, không nghĩ tới bây giờ lại bị quốc gia khác vượt mặt.
Lúc này, cũng chỉ có đám người Băng hùng quốc là có thể đứng lên cười vui vẻ.
Vị trí bom nổ, bụi đất mù mịt, không còn phát hiện động tĩnh của con quái vật, chắc chắn là bọn họ đã tiêu diệt được nó.
Đám binh lính và chuyên gia của Băng hùng quốc ôm nhau cười sung sướng.
" Ha ha ha!!! Chúng ta thành công! Chúng ta đã tiêu diệt được con quái vật!!!
..."
Chỉ có người đội trưởng là tỏ vẻ trầm tư suy nghĩ, ánh mắt có vẻ như là tiếc nuối.
Thấy phản ứng kỳ lạ của anh ta, vị giáo sư của Băng hùng quốc tiến lên dò hỏi:
" Thiếu tá, có chuyện gì sao?"
Thấy ông giáo sư hỏi vậy, người đội trưởng này hỏi lại ông giáo sư:
" Giáo sư Kim, ông cảm thấy con quái vật đó có thể hay không bị bom h·ạt n·hân nổ đến mức mất xác? Này không phải rất lãng phí sao?"
Ông giáo sư nghe vậy thì cũng có chút lo lắng, đây chính là cơ hội để bọn họ thu được một mẫu vật quý giá, nếu như thật sự bị bom h·ạt n·hân nổ mất, vậy thì thật sự tiếc nuối.
Ông ta như tự an ủi mình nói:
" Hẳn là không có khả năng chứ, dù sao t·ên l·ửa cũng không làm gì được nó, bom h·ạt n·hân có mạnh thì cũng hẳn là vẫn còn sót lại được một chút chứ?!!!"
Bên kia, đám người Thanh long quốc thấy được đám người Băng hùng quốc sử dụng cả bom h·ạt n·hân, mặc dù không biết đây là chuyện gì xảy ra, nhưng nếu như đám người Băng hùng quốc đã xử lý con quái vật thì bọn hắn cũng không phải tiếp tục chạy trốn nữa.
Bọn hắn cũng muốn tiến lên dính chút tiện nghi, cho dù là lượm chút mảnh vụn cũng được.
Người của Băng hùng quốc cũng không thèm để ý đám người Thanh long quốc này lại gần, bọn họ cũng chỉ quan tâm tình hình bên trong phạm vi v·ụ n·ổ, họ cũng chỉ muốn biết, rốt cuộc là con quái vật đó có còn lại chút gì hay không.
Chỉ là, đột nhiên từ trong khói bụi mù mịt, một cái chân như là mũi mâu sắc bén lao ra, đâm thẳng vào ngực một người chiến sĩ, sau đó nhanh chóng rút ra.
Người chiến sĩ đó còn chưa kịp phản ứng gì đã lập tức ngã xuống, máu huyết không ngừng trào ra.
Những người khác thấy cảnh này, lập tức điên cuồng nã đạn vào trong đám khói bụi.