- Vì sao ngươi chỉ nghĩ là phòng thủ?
Trần Đạo Huyền trầm giọng nói:
- Bốn mươi bảy vạn năm này, Nhân tộc ta nhiều lần bị giới yêu xâm phạm,
lại chỉ dám trốn trong tiên thành mà run rẩy, mặc dù như vậy, vẫn có từng tòa
tiên thành thất thủ. Hôm nay chiến khu Thú Cửu được bảo tồn, là bởi vì có biến
số là ta đây, nhưng nếu không có ta thì sao? Thiên Tôn thành còn tồn tại, Nhân
tộc có thể được bảo vệ không? Ta nói cho ngươi biết, Nhân tộc không giữ được!
Lời của Trần Đạo Huyền tựa như búa tạ ngàn cân, gõ mạnh vào trong lòng
Cổ Kiếm thiên tôn.
Làm sao hắn không biết, Nhân tộc không giữ được.
Không cần toàn bộ Chân Yêu giới tiến công, vẻn vẹn chỉ có một Yêu Đình,
Nhân tộc liền không ngăn được.
Càng đừng nói ngoài Yêu Đình, Chân Yêu giới còn có một Thánh Cổ yêu
vực càng thêm thâm bất khả trắc.
Nói Nhân tộc có thể dựa vào Thiên Tôn thành mà thủ vững, bất quá là tự lừa
mình dối người mà thôi.
Chỉ một mình Trần Đạo Huyền, Thiên Tôn thành còn không ngăn được,
huống chi ngăn trở toàn bộ Chân Yêu giới?
Nghĩ đến đây, khí thế của Cổ Kiếm thiên tôn lập tức yếu xuống.
- Ngươi nói không sai, Nhân tộc ta không ngăn được, nhưng Thiên Tôn
thành là lòng tin của Nhân tộc ta. Nhiều năm như vậy, Nhân tộc ta có thể kiên
trì không nhụt chí, toàn bộ là dựa vào Thiên Tôn thành cùng Quảng Nguyên
giới. Không có Thiên Tôn thành, lòng tin của Nhân tộc ta liền suy sụp một nửa.
- Cổ hủ!
Trần Đạo Huyền quát:
- Ta chưa bao giờ nghe nói, lòng tin của Nhân tộc là do một tòa tiên thành
chỉ có thể ở yên tại chỗ mang đến! Lòng tin của Nhân tộc, chỉ có thể mang đến
từ thắng trận này đến trận khác!
Trần Đạo Huyền nhìn chăm chú vào hắn:
- Không phải ngươi nói tu sĩ Nhân tộc sẽ mất đi lòng tin sao? Vậy thì chúng
ta sẽ nói cho bọn họ biết, giới yêu có thể làm những gì với chúng ta, thì chúng
ta đều có thể trả về hết được.
Nghe nói như vậy, trong lòng Cổ Kiếm thiên tôn căng thẳng.
- Ngươi định làm gì?
- Thu hồi tiên thành Nhân tộc!
ầ ề ắ
Trần Đạo Huyền chém đinh chặt sắt.
Từ khi Thí Đế thiên tôn ngã xuống, cửu đại chiến khu của Nhân tộc, có tứ
đại chiến khu đều rơi vào tay giới yêu.
Hiện tại, Trần Đạo Huyền muốn thu hồi tất cả tiên thành trong tứ đại chiến
khu này!
Năm đó, khi Thí Đế thiên tôn còn tại, Nhân tộc cũng hoàn thành kỳ công
này.
Nghĩ đến đây, Cổ Kiếm thiên tôn tâm tĩnh mịch, lập tức nhiệt lửa bừng
bừng.
- Chúng ta phải nói với bọn chúng, hết thảy cướp từ tay Nhân tộc ta, chúng
phải trả lại từng chút...từng chút một!
Trần Đạo Huyền nhìn về phía hắn:
- Về phần tương lai Nhân tộc, ta chỉ có thể nói, trước khi ta phi thăng thượng
giới, ta nhất định sẽ giải quyết cái họa lớn giới yêu này!
Nghe được câu hứa hẹn này.
Cổ Kiếm thiên tôn lui về phía sau ba bước, khom người thật sâu về phía
Trần Đạo Huyền, nói:
- Nếu ngươi có thể làm được những việc này, ta nguyện làm hết khả năng,
phụ tá ngươi hoàn thành vạn cổ vĩ nghiệp này!
Những lời này, là Cổ Kiếm thiên tôn đang giao đại quyền Nhân tộc cho Trần
Đạo Huyền rồi.
Tuy nói Nhân tộc cho tới nay trên danh nghĩa chưa có một vị lãnh tụ, nhưng
với tư cách là đệ nhất cường giả Nhân tộc, Cổ Kiếm thiên tôn chính là lãnh tụ
của Nhân tộc.
Mà bây giờ, vị lãnh tụ Nhân tộc này nguyện ý giao ra đại quyền Nhân tộc
cho Trần Đạo Huyền.
Có thể thấy được thực lực cùng suy nghĩ của Trần Đạo Huyền, trùng kích
hắn như thế nào.
Tuy nói ở tu tiên giới, cuối cùng hết thảy vẫn phải nói thực lực.
Nhưng không có Cổ Kiếm thiên tôn ủng hộ, cho dù thực lực của Trần Đạo
Huyền là đệ nhất Nhân tộc, nhưng muốn nắm lấy đại quyền Nhân tộc, vẫn
không phải là chuyện dễ dàng.
Dù sao, muốn nắm quyền lực, ngoại trừ sức mạnh, phải có đủ danh tiếng.
Trần Đạo Huyền nhất cử chém giết 53 vị giới yêu cấp Chân Tiên, danh vọng
ngược lại miễn cưỡng đủ rồi, nhưng hắn còn quá trẻ, trong nội bộ Nhân tộc cơ
hồ có thể nói là không có nhân mạch.
Hắn chợt thượng vị, sẽ làm cho các thế lực lớn trong Nhân tộc đều cảm thấy
không thích ứng và không quen.
Nhưng có Cổ Kiếm thiên tôn ủng hộ, kết quả sẽ rất khác.
ổ ế ắ ề ề ấ
Cổ Kiếm thiên tôn tay nắm đại quyền Nhân tộc nhiều năm như vậy, bất luận
là nhân mạch hay bối cảnh, không phải Trần Đạo Huyền – đệ nhất cường giả
Nhân tộc mới này có khả năng sánh ngang.
Có sự ủng hộ của hắn, Trần Đạo Huyền không chỉ có thể ngồi vững vị trí
lãnh tụ Nhân tộc này, thậm chí còn có thể danh xứng với nghĩa.
Phải biết, trên mặt nổi, thân phận của Cổ Kiếm thiên tôn cũng chỉ là một vị
Thiên Tôn tuần tra, mà Thiên Tôn tuần tra không phân biệt quan hệ cấp trên và
cấp dưới.
Nói cách khác, trên lý thuyết mà nói, Cổ Kiếm thiên tôn cùng Ngân Dực
thiên tôn, Xích Vẫn thiên tôn bọn họ, đều là quan hệ cùng cấp.
Đây cũng là lý do tại sao nhân tộc chưa bao giờ thực sự có lãnh tụ chân
chính.
Trong lịch sử bốn mươi bảy vạn năm của Nhân tộc, cho dù là Thí Đế thiên
tôn cũng không thể trở thành lãnh tụ Nhân tộc trên danh nghĩa.
Lý do rất đơn giản.
Thực lực Thí Đế thiên tôn mặc dù mạnh, nhưng tu vi cũng chỉ là bát kiếp
Thiên Tôn, so với bát kiếp Thiên Tôn khác không khác biệt về bản chất, điều
này tự nhiên sẽ làm cho rất nhiều tu sĩ không rõ nội tình cảm thấy không phục.
Hơn nữa, chỉ là một cách gọi trên danh nghĩa.
Chính Thí Đế thiên tôn cũng không thèm để ý, những người khác cũng càng
không thèm để ý.
Bên trong lương đình.
Trần Đạo Huyền nhìn theo Cổ Kiếm thiên tôn rời đi, cảm xúc vô cùng mênh
mang.
Kéo dài một tháng, Cổ Kiếm thiên tôn rốt cục làm ra quyết định đều có lợi
đối với bản thân hắn, đối với cả Nhân tộc.
Chuyện liên quan đến quyền hành của cả Nhân tộc, mặc dù là người không
tham luyến quyền thế, cũng không phải nói buông xuống là có thể buông
xuống.
Ít nhất Trần Đạo Huyền tự hỏi bản thân hắn khó mà làm được, nhưng Cổ
Kiếm thiên tôn lại làm được.
- Đây là một vĩ nhân chân chính lòng mang Nhân tộc!
Trần Đạo Huyền lẩm bẩm.
- Ừm, uy vọng của Cổ Kiếm thiên tôn trong tu sĩ Nhân tộc, ta ở Hạo Nguyệt
thành cũng có nghe nói qua.
- Vậy ư?
Trần Đạo Huyền quay đầu lại, nhìn về phía nàng.
- Tất nhiên rồi!
ầ ế
Phi Thần Tuyết cười nói:
- Trong tất cả Thiên Tôn tuần tra, gánh nặng trên người Cổ Kiếm thiên tôn là
nặng nhất. Hắn không chỉ trấn thủ Thiên Tôn thành, đôi khi gặp phải địch nhân
khó giải quyết, thì phải mời những Thiên Tôn tuần tra khác tọa trấn Thiên Tôn
thành, còn hắn đi cứu viện. Dù sao thực lực của hắn cường đại hơn nhiều so với
Thiên Tôn tuần tra phổ thông.
- Vậy ư!
Trần Đạo Huyền lại cảm thán.
Thì ra Lăng Vũ thiên tôn tọa trấn Thiên Tôn thành không phải là lần đầu
tiên.
Chẳng thể trách Cổ Kiếm thiên tôn chưa bao giờ nghi ngờ.
Trần Đạo Huyền lắc đầu, không nghĩ đến những vấn đề này nữa.
- Đúng rồi, trong tay ngươi còn có bao nhiêu trùng binh?
- Có chuyện gì vậy?
Phi Thần Tuyết lấy ra động thiên pháp khí hình hồ lô:
- Trong này có tổng cộng 2756 trùng binh, tất cả đều là trùng binh thất tinh!
Trùng binh còn lại nằm trong tay Trì Dao.
Trì Dao...
Phi Thần Tuyết nói đến Trì Dao, ngữ khí không khỏi có chút chần chờ.
Nhưng nhìn thấy thần sắc Trần Đạo Huyền không đổi, trong lòng lại cao
hứng, lại áy náy.
Trần Đạo Huyền tiếp nhận động thiên pháp khí hình hồ lô, nói:
- Ta tu hành một môn tiên thuật, cần phải dùng trùng binh.
Phi Thần Tuyết cười cười:
- Cầm đi, dù sao cũng là ngươi cho ta.
Trần Đạo Huyền nghe nói như vậy, cũng nở nụ cười:
- Sau trận này, chiến khu Thú Cửu sẽ hoàn toàn an bình, ngươi theo ta trở về
đi.
- Ừm, nghe ngươi.
Ánh mắt Phi Thần Tuyết cong thành trăng lưỡi liềm.
Nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp động lòng người của nàng, Trần Đạo Huyền
cảm thấy đáy lòng đã lâu không yên tĩnh.
Vuốt ve an ủi Phi Thần Tuyết một lát.
Trần Đạo Huyền liền bế quan.
Lần này hắn bế quan, không phải vì tăng lên tu vi, mà là tăng lên môn tiên
thuật Liệt Tinh Thuật này.
ế ầ ề ắ ấ
Lại nói tiếp, Trần Đạo Huyền tu luyện Liệt Tinh Thuật đã bị hắn ma cải mấy
lần.
Một là lợi dụng thần thể bản thân làm Tinh Thần Thiên Mạc, hai là trực tiếp
để cho khiếu huyệt của thần thể thôn phệ trùng binh, làm bức màn sao trời.
Ngoại trừ không thay đổi Chu Thiên Tinh Đấu đại trận, môn tiên thuật này
gần như bị Trần Đạo Huyền sửa lại một lần.
Nhưng nhờ vào ngộ tính siêu tuyệt của hắn, Liệt Tinh Thuật được hắn sửa
đổi rất thành công.
Ít nhất trước mắt, rất thành công.
Lần bế quan này Trần Đạo Huyền phải làm, chính là thôn phệ trùng binh, để
tăng cường tinh thần khiếu huyệt trong cơ thể hắn.