Một tháng sau.
Phù Uyên thành.
Tiên phủ của Lệ Phong thiên tôn.
Trần Đạo Huyền nhận lấy trùng binh Phi Thần Tuyết đưa tới, cẩn thận quan
sát.
- Thật không nghĩ tới, ngươi lại một đường thăng cấp trùng binh lên tới thất
tinh.
Trần Đạo Huyền cảm thán nói:
- Những năm này, cực cho ngươi rồi.
Phi Thần Tuyết nhìn đạo lữ của mình, lắc đầu nói:
- So với quân sĩ chết trận ở Hạo Nguyệt thành, ta khổ còn không bằng một
phần, ít nhất ta còn có trùng binh hộ thể, mà bọn họ... Phần lớn chỉ có thể dựa
vào thân thể huyết nhục của bản thân.
Nghe nói như vậy, sắc mặt Trần Đạo Huyền nặng nề.
Trùng binh không dễ luyện chế, cho dù là trùng binh nhất tinh cũng cần linh
tài lục giai mới có thể luyện chế.
Nhưng toàn bộ Phượng Vẫn giới, linh tài lục giai trở lên có bao nhiêu?
Trùng binh tuy mạnh, nhưng muốn thỏa mãn tất cả tu sĩ Nhân tộc, lại là hữu
tâm vô lực.
Bất quá, dùng nó thay thế đạo binh hình người, tăng cường thực lực của tu sĩ
Nhân tộc vẫn khả thi.
Trần Đạo Huyền cũng từng có loại ý nghĩ này, nhưng ngại thực lực và bối
cảnh của bản thân, cho nên không có cơ hội đề xuất.
Nhưng bây giờ thì khác.
Hắn là đệ nhất cường giả Nhân tộc, quyền nói chuyện không thể so sánh với
trước kia.
Thời gian này, Cổ Kiếm thiên tôn vừa tọa trấn Phù Uyên thành, vừa an bài
Thiên Tôn tuần tra phá vây cho vệ thành chiến khu Thú Cửu.
Ngoài ra, Trần Đạo Huyền cảm giác được biến hóa lớn nhất là mỗi ngày Cổ
Kiếm thiên tôn đều đến thương nghị an bài chiến sự cùng hắn.
Vốn mấy thứ này, Cổ Kiếm thiên tôn căn bản không cần thương nghị với
Trần Đạo Huyền.
Nhưng khi thực lực của hắn bị bại lộ, tất cả đã thay đổi.
Không chỉ là Cổ Kiếm thiên tôn, ngay cả Thiên Tôn tộc khác khi nhìn thấy
Trần Đạo Huyền, trong mắt đều lộ ra thần sắc kích động.
ắ ầ ề ể
Từ trong ánh mắt của bọn họ, Trần Đạo Huyền có thể nhìn ra, bọn họ đã coi
mình trở thành Thí Đế thiên tôn hai mươi vạn năm trước.
Trần Đạo Huyền đang chuẩn bị nói cái gì đó, lại đột nhiên ngẩng đầu.
Sau một khắc.
Một thân hình xuất hiện trước mặt Trần Đạo Huyền cùng Phi Thần Tuyết,
chính là Cổ Kiếm thiên tôn.
- Không quấy rầy hai người các ngươi chứ?
Cổ Kiếm thiên tôn cười nhìn về phía hai người, nói.
- Có quấy rầy.
Trong khoảng thời gian chung đụng này, Trần Đạo Huyền và Cổ Kiếm thiên
tôn cũng coi như quen thuộc rồi, ngữ khí khi trò chuyện cũng từ lúc ban đầu
nghiêm túc, dần dần trở nên tùy ý.
Cổ Kiếm thiên tôn lơ đễnh, cười ngồi xuống trong lương đình, nói:
- Nói cho các ngươi biết một tin tức tốt, từ hôm nay, giới yêu trong chiến
khu Thú Cửu đã bị càn quét không còn!
Nghe nói như vậy, ánh mắt Trần Đạo Huyền và Phi Thần Tuyết hơi sáng lên.
Đây thực sự là tin tốt.
Lần này Yêu Đình cử binh tiến công chiến khu Thú Cửu, đã mang đến áp
lực cực lớn cho phòng tuyến của Nhân tộc.
Nhưng sau khi Trần Đạo Huyền nhất cử chém giết năm mươi hai vị giới yêu
cấp Chân Tiên của Yêu Đình, tình huống song phương trong nháy mắt được
nghịch chuyển, Nhân tộc từ phòng thủ chuyển thành tiến công.
Một tháng thanh lý đại quân giới yêu ở khắp chiến khu Thú Cửu, cuối cùng
cũng tiêu diệt toàn bộ tất cả giới yêu.
Sau trận chiến này, mặc dù Yêu Đình vẫn còn lưu lại nhiều thực lực, nhưng
cũng đến trình độ thương gân động cốt.
Tổn thất giới yêu dưới Chân Tiên cấp, có lẽ Yêu Đình sẽ không quá để ý.
Nhưng giới yêu cấp Chân Tiên thì khác, loại giới yêu cấp độ này, mặc dù cả
Yêu Đình cộng lại cũng không có mấy vị.
Lần này ở chiến khu Thú Cửu, một lần liền tổn hại bảy mươi sáu vị.
Trong đó có 53 vị chết trong tay Trần Đạo Huyền, hai mươi bốn vị còn
lại,thì bị Nhân tộc Thiên Tôn tuần tra bắt giết.
Loại đại thắng này, mặc dù ở thời đại Thí Đế thiên tôn, cũng chưa bao giờ
có.
Thấy Trần Đạo Huyền tâm tình cao hứng, Cổ Kiếm thiên tôn dường như nhớ
tới cái gì đó, hỏi:
- Đúng rồi, lần trước ngươi nói có chuyện muốn nói cho ta biết, rốt cuộc là
chuyện gì?
ầ ề
Nghe vậy, Trần Đạo Huyền khẽ thở dài:
- Là Lăng Vũ thiên tôn.
- Hắn?
Cổ Kiếm thiên tôn nhíu mày.
Lúc này, Trần Đạo Huyền trầm giọng kể lại chuyện Lăng Vũ thiên tôn phản
bội Nhân tộc, cấu kết với Yêu Đình Đế Quân, nhất là khi Cổ Kiếm thiên tôn
nghe được Thiên Tôn thành bị Trần Đạo Huyền phá hủy, càng khiếp sợ đứng
dậy.
- Cái gì? Thiên Tôn thành bị ngươi hủy?
Cổ Kiếm thiên tôn tái mặt.
Nếu không phải vị đứng trước mắt này là Trần Đạo Huyền, cùng với hắn còn
xa mới là đối thủ của Trần Đạo Huyền, Cổ Kiếm thiên tôn đều muốn rút kiếm
chém hắn.
Thiên Tôn thành bị hủy, điều này đối với Nhân tộc mà nói có ý nghĩa gì?
Một đạo phòng tuyến quan trọng nhất của Nhân tộc, không còn!
Hơn nữa còn bị hủy trong tay người của Nhân tộc.
Nguyên bản Cổ Kiếm thiên tôn vì đại thắng lần này mà cứ đắc chí mãi,
nhưng vừa nghĩ đến Thiên Tôn thành bị hủy, trong lòng khó chịu tựa như vừa
ăn một con ruồi.
- Ngươi có biết, Thiên Tôn thành đối với Nhân tộc ta, có ý nghĩa gì không?
Cổ Kiếm thiên tôn tái mặt, đè nén lửa giận trong lòng.
- Ta biết.
Sắc mặt Trần Đạo Huyền cũng nặng nề.
Một bên, Phi Thần Tuyết thấy không khí giữa hai người có chút giương cung
bạt kiếm, lúc này có chút lo lắng nhìn về phía Trần Đạo Huyền, cũng không tự
giác nắm chặt tay của Trần Đạo Huyền.
- Không, ngươi không biết!
Cổ Kiếm thiên tôn đứng dậy:
- Đúng, thực lực của ngươi bây giờ là vô cùng mạnh mẽ, có ngươi, vài vạn
năm nữa Nhân tộc ta không có gì cần lo lắng, nhưng ngươi có từng nghĩ, khi
ngươi không ở đây thì sao?
Trần Đạo Huyền không hề nhượng bộ, mặt đối mặt nói:
- Ta có nắm chắc thành tựu Chân Tiên!
Tuy nói Trần Đạo Huyền không biết thần thể chi đạo đột phá đến cấp độ
Chân Tiên sẽ có biến hóa gì, nhưng dưới sự gia trì của Liệt Tinh Thuật, cường
độ thần thể của hắn càng ngày càng tăng.
ế ố ố ầ ể ầ ề ế ấ
Chiếu theo tốc độ này xuống, thần thể của Trần Đạo Huyền đột phá đến cấp
độ Chân Tiên đã là chuyện đinh đóng cột, khác chỉ là tốc độ đột phá nhanh hay
chậm mà thôi.
Điểm ấy, hoàn toàn bất đồng với Thí Đế thiên tôn bị mắc kẹt ở cấp độ bát
kiếp Thiên Tôn.
- Ngươi có thể thành tiên?
Cổ Kiếm thiên tôn ngây ngẩn cả người.
Thành tiên!
Đối với tu sĩ Phượng Vẫn giới đã là một giấc mộng xa vời.
Mạnh như Thí Đế thiên tôn, cuối cùng cũng là tọa hóa mà đi, không thể
bước ra bước cuối cùng.
Mà trước mắt, Trần Đạo Huyền lại nói hắn có thể thành tiên.
Cổ Kiếm thiên tôn theo bản năng cảm thấy không tin, nhưng nghĩ đến một
thân thực lực khoa trương đến cực điểm của Trần Đạo Huyền, lại không khỏi
dao động.
Chẳng lẽ hắn... Thật sự có thể thành tiên?
Một lúc lâu sau.
Cổ Kiếm thiên tôn cuối cùng cũng phục hồi tinh thần từ trong rung động,
hắn thở dài nói:
- Cho dù ngươi có thể thành tiên, thì như thế nào? Ta nói rồi, ngươi ở trong
giới này, Chân Yêu giới tự nhiên không dám phạm Nhân tộc ta. Nhưng một
ngày nào đó, ngươi sẽ phi thăng thượng giới, đến lúc đó, Nhân tộc đã mất đi
Thiên Tôn thành thì sẽ như thế nào?
Giờ khắc này, trong lòng Cổ Kiếm thiên tôn đã không còn mấy phẫn nộ, hắn
chỉ là cảm thấy lo lắng cho vận mệnh tương lai của Nhân tộc.
Mặc dù hắn không nhìn thấy ngày đó, nhưng hắn vẫn lo lắng cho Nhân tộc.
Có lẽ, đối với Cổ Kiếm thiên tôn mà nói, Nhân tộc mới là toàn bộ của hắn.