Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc

Chương 1042: Phát hiện ngoài ý muốn (1)



Lăng Vũ ngẩng đầu lên, khóe miệng chảy xuôi một tia máu vàng.
Ánh mắt của hắn dần dần lộ vẻ điên cuồng.
- Ha ha ha! Muốn giết ta? Vậy thì thử xem!
Một cỗ pháp lực gần tới Thuần Dương tiên lực cực khổng lồ rót vào trung
tâm khống chế của Thiên Tôn thành, cả Thiên Tôn thành đều phát ra tiếng tru
dài.
Lập tức, kim quang tối tăm trên Thiên Tôn thành lại bắt đầu trở nên rực rỡ.
- Hô!
Trần Đạo Huyền nhìn Lăng Vũ thiên tôn định liều chết một trận, không nói
một lời.
Thần thể lại thiêu đốt!
Cú đánh trước đó, hắn chỉ đốt cháy 5% thần thể.
Lần này, thần thể của hắn đã trực tiếp đốt cháy đến 30%, đây đã là liều
mạng.
- Trảm Thần!
Trần Đạo Huyền lạnh mặt vung ra một búa này.
Giờ phút này, cái gì lợi khí trấn tộc của nhân tộc, cái gì tu sĩ nhân tộc trong
Thiên Tôn thành, Trần Đạo Huyền đều không để ở trong lòng.
Hiện tại trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, đó là bổ ra cái mai rùa Thiên Tôn
thành này, trảm sát nhân tộc phản đồ!
Vì mục đích này, hắn thậm chí còn không để ý đến Yêu Đình Đế Quân chạy
trốn.
Ở trong mắt Trần Đạo Huyền, kẻ gian còn đáng hận hơn so với ngoại địch!
Hư không nội vực.
Một đoàn hào quang rực rỡ hơn trước, bộc phát!
Trên tường Thiên Tôn thành cổ xưa, vang lên tiếng chà xát.
Ngay sau đó, quang mang kim sắc triệt để sụp đổ, trên Thiên Tôn thành xuất
hiện từng vết nứt.
Thiên Tôn thành, phá!
Chỉ sợ tu sĩ Nhân tộc vĩnh viễn cũng không nghĩ tới, Thiên Tôn thành cuối
cùng lại bị tổn hại trong tay tu sĩ nhân tộc.
Trước sau đốt cháy 35% thần thể, từng đợt cảm giác choáng váng đánh về
phía Trần Đạo Huyền.
Nhưng giờ phút này, ý chí đạo tâm của hắn lại vô cùng kiên định.
ầ ề ố ễ ầ ể
Trần Đạo Huyền chậm rãi hạ xuống thân hình, thu liễm thần thể to lớn, khôi
phục hình thể bình thường.
Hắn bước từng bước vào Thiên Tôn thành, tiếng bước chân đông đông,
giống như đánh vào trái tim Lăng Vũ thiên tôn.
Lăng Vũ thiên tôn lúc nàytóc tán loạn, thần sắc uể oải.
Hắn nhìn Trần Đạo Huyền đi từng bước về phía hắn, muốn cầu tha thứ,
nhưng tia kiêu ngạo cuối cùng trong lòng lại làm cho hắn nghiêng mạnh đầu đi.
- Động thủ đi!
Lăng Vũ thiên tôn nhắm hai mắt lại.
Thua, không chỉ thua, hắn còn bị Trần Đạo Huyền bắt sống.
Hắn không tự rước nhục mà cố gắng phản kháng, bởi vì hắn biết, sau khi
mất đi Thiên Tôn thành, lực lượng của hắn ở trước mặt Trần Đạo Huyền nhỏ bé
như một con kiến.
Trần Đạo Huyền không hỏi đối phương lý do phản bội, cũng không cần hỏi.
Đúng như đệ tử Lăng Vũ thiên tôn nói trước khi chết.
Hắn, không xứng!
Trần Đạo Huyền một búa trực tiếp chém diệt thần hồn cùng thân thể của đối
phương, ngay cả chút cặn bã cũng không lưu lại.
Giống như những tu sĩ nhân tộc bị Lăng Vũ thiên tôn sát hại.
Bên trong Thiên Tôn thành.
Thấy Trần Đạo Huyền chém Lăng Vũ thiên tôn.
Những tu sĩ nhân tộc trốn trong thành lúc này mới dám lớn gan bay về phía
Trần Đạo Huyền.
Trần Đạo Huyền ngẩng đầu lên, nhìn về phía vị đạo quân Tạo Vật cảnh cầm
đầu.
Nhìn thấy Trần Đạo Huyền, vị đạo quân Tạo Vật cảnh này có chút xấu hổ.
Lúc trước, những tu sĩ tuyệt vọng thề chết phát động xung phong Lăng Vũ
thiên tôn, tu vi của đại đa số so với hắn đều thấp hơn nhiều.
Nhưng mà, hắn lại trốn trong thành, không dám ra tay với Lăng Vũ thiên
tôn, thậm chí ngay cả khí tức cũng không dám triển lộ, sợ dẫn tới sát ý của Lăng
Vũ thiên tôn.
Bây giờ, hắn đối mặt với Trần Đạo Huyền, tự nhiên sẽ có cảm giác xấu hổ
và thậm chí sợ hãi.
Xấu hổ rất dễ hiểu, là một tu sĩ nhân tộc lâm trận bỏ trốn, chính hắn cũng có
chút khinh bỉ mình.
Nhưng sợ hãi, cũng là bởi vì thực lực của Trần Đạo Huyền.
ấ ầ ề
Vị đạo quân Tạo Vật cảnh này đã từng thấy Trần Đạo Huyền ở hội nghị
Thiên Tôn của Nhân tộc.
Hắn biết, Trần Đạo Huyền chính là vị thiên kiêu nhân tộc liên tục vượt qua
năm lần lôi kiếp kia, nhưng hắn thật không ngờ, thực lực chân thật của Trần
Đạo Huyền lại cường đại như vậy.
Không chỉ dùng sức một mình đuổi giết Yêu Đình Đế Quân, còn công phá
Thiên Tôn thành có Thiên Tôn tuần tra trấn thủ.
Phải biết, tòa Thiên Tôn thành này được nhân tộc coi là tiên thành khủng bố
của phòng tuyến cuối cùng.
Nhưng bây giờ, đã bị hủy hoại trong tay Trần Đạo Huyền.
Phỏng chừng Thiên Tôn tộc khác nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng nhất
định sẽ cảm thấy ngũ vị trần tạp.
Đối mặt với một sự tồn tại khủng bố như vậy, vị đạo quân Tạo Vật cảnh này
sao có thể không cảm thấy sợ hãi.
- Thiên... Thiên Tôn!
Đạo quân Tạo Vật cảnh hình tượng trung niên đạo nhân cúi đầu trước mặt
Trần Đạo Huyền, run rẩy.
- Ngươi đang sợ ta?
- Bẩm... Bẩm Thiên Tôn, tại hạ... Tại hạ...
Hắn run rẩy, ngay cả một câu nói đầy đủ cũng không nói nên lời.
Trần Đạo Huyền cũng không muốn làm khó hắn nữa, tình cảnh vừa rồi, ra
tay với Lăng Vũ thiên tôn không khác gì tự tìm chết.
Đổi vị trí suy xét, chưa chắc Trần Đạo Huyền sẽ không làm ra lựa chọn như
người trước mắt.
- Bỏ đi, ta hỏi ngươi, rốt cuộc Thiên Tôn thành đã xảy ra chuyện gì? Cổ
Kiếm thiên tôn đâu? Sao lại đổi người trấn thủ Thiên Tôn thành?
Trần Đạo Huyền một hơi hỏi liên tục ba câu.
Thấy Trần Đạo Huyền không truy cứu chuyện hắn vừa mới sợ chết nữa, vị
đạo quân Tạo Vật cảnh này vội vàng mở lời, một năm một mười nói ra chuyện
chiến khu Thú Cửu bị Yêu Đình xâm.
- Ý ngươi là chiến khu Thú Cửu bị Yêu Đình xâm lấn?
Trần Đạo Huyền biến sắc, lo lắng nói.
Vị đạo quân Tạo Vật cảnh bộ dáng trung niên đạo nhân này bị dọa sợ, vội
vàng gật đầu:
- Đúng, chính là bởi vì chiến khu Thú Cửu bị Yêu Đình toàn diện xâm lấn,
lúc này mới dẫn đi tất cả Thiên Tôn tuần tra, trong đó có Cổ Kiếm thiên tôn.
Nghe được điều này, Trần Đạo Huyền hoàn toàn hiểu ra.
Đây chính là kế điệu hổ ly sơn mà Yêu Đình Đế Quân tỉ mỉ bày ra.
ế ấ ố ế
Thậm chí, mục tiêu chiến lược cao nhất của đối phương không chỉ là chiếm
được chiến khu Thú Cửu - chiếm lĩnh một đầu cầu ở phòng tuyến nhân tộc, mà
còn phải thuận thế diệt trừ người nhận truyền thừa của Thí Đế thiên tôn.
Thế nhưng, mặc dù Yêu Đình đã tận khả năng đánh giá cao hắn, ngay cả
Yêu Đình Đế Quân cũng tự mình ra tay, những vẫn không thể bắt được Trần
Đạo Huyền.
Không chỉ vậy, Yêu Đình còn mất đi một quân cờ quan trọng nhất của bọn
họ trong nhân tộc.
Nếu lần này Yêu Đình còn không bắt được chiến khu Thú Cửu, vậy lần tổn
thất lần này của chúng nó cũng quá thảm trọng.
Nhưng phản ứng đầu tiên của Trần Đạo Huyền khi nghe được chiến khu Thú
Cửu bị tấn công, là nghĩ đến chính là an nguy của Phi Thần Tuyết.
Cách hơn mười năm, Phi Thần Tuyết vẫn đang đóng quân ở Hạo Nguyệt
thành của chiến khu Thú Cửu.
Mặc dù Trần Đạo Huyền nhờ quan hệ, để cho Phi Thần Tuyết ở lại đội ngũ
hậu cần không phải ra tuyến đầu.
Nhưng với sự hiểu biết của hắn về Phi Thần Tuyết, khả năng đối phương ở
trong đội ngũ hậu cần là rất ít.
Lúc trước Phi Thần Tuyết tọa trấn Càn Nguyên Kiếm Tông, cũng không
phải bởi vì bản thân nàng e ngại chiến hỏa.
Mà là Càn Nguyên Kiếm Tông nhất định phải có một tông chủ chủ trì đại
cục.
Bây giờ bước vào chiến trường vực ngoại, nàng không còn là tông chủ Càn
Nguyên Kiếm Tông nữa, chỉ là một quân sĩ nhân tộc trên chiến trường vực
ngoại, nàng tự nhiên sẽ không trốn tránh chiến tranh nữa.
Ngược lại, có năm ngàn trùng binh mà Trần Đạo Huyền tặng cho nàng, ở
chiến trường vực ngoại, nàng so với bất kỳ một Nguyên Thần đạo quân thậm
chí Độ Kiếp thiên tôn nào đều có lực lượng lớn hơn.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Trần Đạo Huyền yên tâm để đối phương ở
Hạo Nguyệt thành.
Nếu không lấy tính tình của hắn, đã sớm đem Phi Thần Tuyết về hậu phương
nhân tộc rồi.
Về phần quy định Nguyên Thần đạo quân phục dịch trăm năm, Trần Đạo
Huyền tin tưởng có trùng binh trong tay, Phi Thần Tuyết khẳng định đã sớm
tích lũy đủ quân công để nàng xuất ngũ.
Lý do tại sao nàng không xuất ngũ, chỉ là chủ quan nàng không muốn.
Kỳ thật, bất kỳ một vị tu sĩ nhân tộc nào có huyết tính, sau khi chứng kiến sự
thảm khốc của chiến trường vực ngoại, chắc chắn sẽ lựa chọn anh dũng đối mặt.
Mà Phi Thần Tuyết, chính là một bậc nữ tu cân quắc không thua đấng mày
râu!


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.