Giải Tinh Tán ở Thượng Hải ăn gì làm gì Vệ Nghê đều biết được sơ sơ.
Điện thoại của cô có rất nhiều tin nhắn đến từ Giải Tinh Tán:
“Tôi dậy rồi.”
“Hôm nay thành phố C nhiệt độ xuống thấp, chị nhớ mặc dày một chút.”
“Tôi ra ngoài ăn cơm, hôm qua ăn sủi cảo cũng không tệ lắm.”
“Đối diện khách sạn có một tiệm ăn lề đường, hôm qua lúc tôi và mọi người đi dạo, bên trong có một con tắc kè hoa ⎯ đẹp trai vãi.”
“Tôi ở lầu 5, ban tổ chức sắp xếp các nhạc sĩ tham gia liên hoan ở lầu 1. Rạng sáng chúng tôi còn có party ở hành lang nữa.”
Cô từ những dòng tin nhắn vụn vặt chắp vá tra ra vài tin tức quan trọng, mang lòng tin nhất định có thể thuận lợi nhìn thấy cậu gấp trăm lần, và sau khi thấy cậu rồi, quan hệ giữa bọn họ có tiến lên thêm một bước nữa hay không, Vệ Nghê bồi hồi ngồi trên máy bay đến thành phố S.
“Tôi còn có ca phẫu thuật, tắt máy đây.”
Nhắn xong dòng tin cuối cùng, Vệ Nghê tắt thiết bị di động theo tiếng máy bay.
“……”
Giải Tinh Tán buồn buồn nhìn tin nhắn trên điện thoại.
“Làm điếu không?”
Tay trống quen biết kéo ghế nhựa qua, đặt mông ngồi bên cạnh cậu.
Hậu trường sau tấm màn đen rộn ràng xôn xao, chuyên viên trang điểm sốt ruột thúc giục nghệ sĩ chưa điểm trang, nhạc sĩ đến muộn hối hả vào trong.
Hậu trường đã vốn rất ồn ào, nhưng tiếng nhạc trên sân khấu lẫn tiếng hoan hô tiếng hét dưới khán đài còn ầm ĩ hơn gấp cả trăm lần.
Giải Tinh Tán xua tay.
“Chơi-cỏ?” [1]
[1] Gốc 飞叶子 là từ lóng bên Trung ám chỉ việc ‘hất cùn’.
“Không phải, tôi cai thuốc rồi.”
“Cai? Sao vậy?” Tay trống hỏi.
“Người ấy không thích mùi thuốc ấy mà.” Giải Tinh Tán cười cười.
“Bạn gái à?”
“Còn chưa phải.”
“Vậy chú đúng là kẻ si tình ha.” Tay trống nam nhấn bật lửa châm điếu thuốc ngậm trên miệng.
Nicotin đan xen trong không khí, nếu là Giải Tinh Tán trước kia sẽ cực kỳ hưởng thụ mùi vị này, còn ở hiện tại, từ trong nội tâm tự hỏi sao trước kia mình lại thích thứ đồ chơi bẹp xí này được nhỉ.
“Lát nữa kết thúc, hẹn mấy người?” Tay trống nam lại hỏi.
Giải Tinh Tán nhíu nhíu mày.
“Không hẹn.”
“Không vừa ý hả?” Tay trống nam nói, “Anh giới thiệu vài người cho chú nhé? Lần trước diễn xong, có vài người đẹp bí mật nói với anh muốn làm quen chú đó.”
“Không cần.” Giải Tinh Tán đã lười tiếp tục chủ đề càng lúc càng thấp kém này, cậu thất thần nhìn đồng hồ treo tường lớn trong hậu trường, thầm nghĩ sao còn chưa đến phiên cậu lên sân khấu.
“Không phải đâu, chú thật sự tính thủ thân như ngọc vì một người phụ nữ chưa là gì của nhau à? Chú tưởng mình là tay chơi tiêu chuẩn kép chắc?” Tay trống đó cười nhạo, “Chúng ta đều là ‘nông dân’⎯⎯ Nếu giờ chưa thì mai mốt cũng vậy thôi. Chú nhìn mấy quả ‘đào non’ [2] tươi ngon mọng nước cứ lắc lư trước mắt thì có thể nhịn mãi sao? Loại người như chú trước kia không phải anh chưa từng gặp qua, nhưng rốt cuộc cũng đều giống tụi anh đây, con người á ai mà chẳng thay đổi⎯”
[2] Từ lóng 果农 ám chỉ mấy kẻ trăng hoa hay tán tỉnh các mối quan hệ khác giới và 果儿 chỉ những người phụ nữ hấp dẫn.
Tay trống nam còn chưa nói xong đã bị một cú đấm hung tàn đánh ngay trên mặt.
Hậu trường kinh ngạc một trận, nhưng liền bị tiếng nhạc ngoài sân khấu lấn át.
“Làm gì đó hả? Không được đánh nhau!” Nhân viên công tác gần đó lập tức tách Giải Tinh Tán và tay trống bị đánh ra.
Giải Tinh Tán bị nhân viên nam ngăn cản, phòng ngừa cậu lại bạo động lần nữa.
Tay trống nam lảo đảo mấy bước được nhân viên công tác đỡ mới đứng thẳng người được, vẻ mặt gã kinh ngạc nhìn vết máu dính trên mu bàn tay, không thể tin được chỉ vì mấy câu nói mà gã đã ăn trọn một quyền.
Tuy hay nói đa số người làm nhạc tính tình đều kỳ quái, nhưng những ai làm nghề này, tránh mặt không khỏi gặp đầu, chung quy vẫn cần giữ lại vài phần cảm tình.
Tay trống nam không ngờ Giải Tinh Tán lại dễ dàng trở mặt nhanh tới vậy.
Giải Tinh Tán hất tay của nhân viên công tác ra, ánh mắt như băng đâm về phía tay trống.
“Mày biết tao ở phòng nào mà, không phục cứ đến đó tìm tao.”
Mặt mày tay trống đó tái xanh nhìn cậu.
Cao quá hay thấp quá đều sẽ gây bất lợi cho việc chơi trống. Giải Tinh Tán vì sự bất tiện này mà lúc trước đã tốn khá nhiều công sức để khắc phục, nhưng còn tên tay trống trước mặt lại có chiều cao vô cùng thích hợp cho vị trí đó.
Chiều cao gã thích hợp để chơi trống, nhưng lại bất tiện cho chuyện đánh tay đôi, đặc biệt là đối với người cao hơn 1m8.
Tay trống nam hung hăng trợn mắt với Giải Tinh Tán, dáng vẻ oán hận nhưng không dám hành động lỗ mãng.
“Còn nữa⎯⎯” Giải Tinh Tán nói, “Trống mày đánh kêu rất vang đó.”
Không cần nhiều lời, nhưng câu này đối với tay trống chuyên nghiệp mà nói, đã là sự sỉ nhục lớn nhất.
Tay trống nam thoáng chốc mặt mày liền đỏ ngầu.
Người trong ban nhạc với Giải Tinh Tán chạy lại đây, vội vàng che chắn trước mặt Giải Tinh Tán, còn có ai đó lớn tiếng kêu “Giải tán đi”, đám người lúc này mới chịu tản nhau ra.
Tay trống bị đánh sắc mặt âm u đi vào góc nọ, không biết đang cầm điện thoại để làm gì.
Sau khi thành viên ban nhạc hỏi thăm được rõ ràng sự tình, đều thở phào nhẹ nhõm.
“Thằng cha đó tai tiếng có thừa trong giới, hồi trước ai tìm gã chơi trống giờ toàn tìm cậu, chắc là ghen tị cậu nổi tiếng nhanh quá mà⎯ Cậu đừng để bụng.”
“Ừ đúng đó⎯⎯” Anh em tốt chơi đàn guitar trong nhóm Giải Tinh Tán phụ hoạ nói, “Mai mốt có gì cứ gọi thêm tao, hai ta chặn người là được rồi, có gì khó đâu?”
Ai nấy đều nói vài ba câu trấn an Giải Tinh Tán, xong ai cũng tỏ vẻ không cần lo, chỉ là tên thích ra vẻ mà thôi, còn chưa đủ sức ảnh hưởng tới tâm tình của cậu đâu, càng sẽ không ảnh hưởng tới màn trình diễn tiếp theo.
Nói xong các thành viên lần lượt rời đi, chỉ còn lại tay đàn guitar.
“Mày và nữ bác sĩ kia, còn ở bên nhau không?” Tay đàn guitar hiếu kỳ hỏi.
Giải Tinh Tán nói: “Không vội.”
“Mày không vội còn ông đây sốt hết cả ruột rồi.” Tay đàn guitar nói, “Mày theo đuổi cũng hơn nửa năm nay, cuối cùng có thành hay không vậy, đối phương cũng nên đưa ra câu trả lời chứ nhỉ?”
Tay đàn guitar không mấy hiểu rõ về tình huống của Vệ Nghê, chỉ biết nữ bác sĩ đó rất xinh đẹp, cho nên cậu ta cũng không hiểu nổi vì sao Giải Tinh Tán lại theo đuổi lâu tới vậy mà vẫn chưa chọc thủng lớp giấy cuối cùng.
“Nói thiệt nha, đối với nam giới thời nay á ⎯ Mày theo đuổi hơn nửa năm đã tính là đủ thành ý, đủ chân thành rồi. Mày đi hỏi mấy hot boy năm 2021 thử đi, có mấy người chịu kiên nhẫn tới vậy đâu? Chưa đủ một tuần là đã sủi mất tiêu! Mày trẻ trung lớn lên đẹp trai thế này, còn giữ mình trong sạch không ăn chơi, tuy nghề nghiệp không đủ thể diện bằng nghề bác sĩ, nhưng kiếm cũng kha khá mà⎯ Rốt cuộc cô ấy còn chưa hài lòng điểm nào ở mày vậy?”
“Mày không hiểu.” Giải Tinh Tán đẩy gương mặt trơ trẽn kia ra.
“Ừ mày hiểu, con mẹ nó mày hiểu nhất đó.” Tay guitar hận sắt không rèn thành thép lảm nhảm tiếp, “Ông đây mới không hiểu loại oan uổng như mày đâu.”
Mắng thì mắng xong rồi, tay guitar vẫn vỗ vỗ bờ vai của cậu:
“Có cần gì nhớ nói với anh em một tiếng, vì cái tên chịu thiệt thòi như chú em á, dù có dầu sôi lửa bỏng ông đây đều vượt qua hết.”
Giải Tinh Tán cười cười, đánh nhẹ một cái lên cánh tay của cậu ta:
“Cảm ơn ông nha.”
Bản thân Giải Tinh Tán cũng không thể giải thích về hiểu biết của cậu về Vệ Nghê cho người ngoài biết.
Cậu thấu hiểu sự do dự của cô, vì đã chịu quá nhiều tổn thương trong tình yêu, cho nên mới sợ hãi rơi vào bể tình một lần nữa.
Nhưng cũng thật cmn quái lạ nha, cậu là một người không có kinh nghiệm yêu đương, cũng không phải là phụ nữ, thế mà vẫn có thể đồng cảm với sự do dự của một người phụ nữ sau khi mới vất vả thoát khỏi cuộc hôn nhân thất bại.
Ở trước mặt cô, cậu chưa bao giờ dám vượt rào, chưa bao giờ dám đòi hỏi danh phận, mỗi khi cô giới thiệu “Giải Tinh Tán, bạn của tôi” với người khác, cậu còn bày gương mặt tươi cười làm lành.
Tất cả đều là vì cậu hiểu cho cô, sợ mình vội vàng quá sẽ dọa cô bỏ chạy, không muốn vì duyên cớ của bản thân mà tổn thương cô.
Mặc dù nghiêm túc mà nói, một lời tỏ tình rõ ràng cũng không được tính là tổn thương ai hết.
Nhưng vì cậu vẫn còn e ngại với băn khoăn của cô, cho nên mới chậm chạp chưa hành động gì thêm.
Giằng co qua lại, bất tri bất giác, đã hơn nửa năm.
Trước đó, Giải Tinh Tán không nhận ra chính mình là một người kiên nhẫn tới vậy.
Có lẽ tay guitar nói đúng.
Cậu chính là một tên oan uổng.
Vì Vệ Nghê mà ngấm ngầm chịu oan.
**
“Cho tôi đặt một phòng lầu năm khách sạn.” Kéo hành lý đến sảnh chờ khách sạn, Vệ Nghê nói rõ yêu cầu của cô.
Bọn họ chắc chắn không phải bạn bè bình thường.
Nếu là bạn bè bình thường, sẽ không có trường hợp cố ý không nói tiếng nào đã nắm rõ nơi đối phương ở trong lòng bàn tay.
Cô biết cậu sẽ ở lại khách sạn này ít nhất một tuần tới, ở lầu 5, số phòng 5119, mỗi ngày ngoài tập luyện ra thì chỉ có đi diễn, phần lớn thời gian nghỉ ngơi đều từ chối việc xã giao, gấp gáp trở lại khách sạn gọi video với cô.
Không phải bạn bè bình thường.
Vậy thì là gì?
Chưa trả lời được.
Nhưng Vệ Nghê biết, cậu vẫn đang kiềm chế nóng vội để đợi chờ. Cậu không phải một người giỏi chờ đợi, nhưng vẫn làm vì cô.
Chỉ vừa mới nhớ về cậu, nội tâm cô đã cảm thấy vô cùng xuyến xao rồi.
Có một người sẵn lòng tồn tại giữ thế giới vội vã này, chậm lại vì cô, ưu tiên cô làm hàng đầu.
Thuận lợi đặt phòng xong, Vệ Nghê đã bước qua được vấn đề lớn nhất trong chuyến đi này.
Sau khi cất hành lý vào phòng cũng đã gần 8 giờ, trên hành lang lầu 5 mà Giải Tinh Tán hay nói ồn ào giờ lại khá yên tĩnh, hình như tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng vắng nhà.
Lễ hội âm nhạc bắt đầu và kết thúc vào khoảng 10 giờ.
Nếu Giải Tinh Tán diễn xong trực tiếp trở về khách sạn, còn hai tiếng nữ là cô có thể nhìn thấy cậu rồi.
Còn tận hai tiếng nữa, cô vẫn đứng ngồi không yên.
Lúc gặp mặt nên nói gì đây? Nên dùng lý do gì hợp tình hợp lý để giải thích cho suy nghĩ nông nỗi này?
Cậu có thật sự vui mừng không?
Sẽ không khiến cậu thấy bối rối chứ?
TV đang mở không ai xem, điện thoại cũng không có hứng, ánh mắt Vệ Nghê liên tục bị cửa sổ bên cạnh hấp dẫn, cô dựng lỗ tai lên, sợ bỏ sót bất kỳ tiếng động nào dưới bãi đỗ xe.
Một nhóm người trở về, chắc động tĩnh không nhỏ.
Quả nhiên, lúc 10 giờ, khách sạn tựa như tỉnh dậy, cả xe lớn lẫn xe nhỏ lục tục tiến vào khiến bãi đỗ xe trở nên sống động hơn.
Kết thúc công việc quay về nghỉ ngơi, nhân viên công tác lễ hội âm nhạc còn mang theo tư vị buổi diễn, kích động lớn tiếng nói chuyện với nhau, tiếng cười nói vui vẻ của nam nữ như tiếng sóng biển, đợt sóng nọ chưa cạn đã tới đợt sóng khác ập tới.
Vệ Nghê nhìn tấm gương sáng phòng tắm, hơi khẩn trưởng ngắm nghía lớp trang điểm trên mặt mình và quần áo xem coi đã ổn áp chưa.
Sau đó, cô ra khỏi phòng, đứng ở cửa kính mở rộng cuối hành lang. Dáng vẻ giả vờ lướt điện thoại, trên thực tế Vệ Nghê vẫn luôn chú ý động thái ở căn phòng số 5119 cách đó không xa.
Đừng nói là tiếng nói của Giải Tinh Tán, ngay cả tiếng bước chân của cậu đi chăng nữa, Vệ Nghê cũng có khả năng nghe ngóng ra được.
Thường thì sau khi xong việc Giải Tinh Tán sẽ về khách sạn gọi video với cô, nhưng tình cờ vẫn sẽ có tình huống đặc thù, cậu sẽ vì vấn đề trong quá trình làm việc, hoặc có vài mối xã giao không bỏ qua được, chỉ có thể ở lại tới khuya mới về nhắn tin chúc cô ngủ ngon.
Có lẽ cô hơi xui xẻo rơi ngay vào tình huống này.
Vệ Nghê đứng trước cửa sổ được một tiếng, lầu 5 vẫn luôn có người trở về, nhưng trước sau gì vẫn chưa thấy hình bóng của Giải Tinh Tán.
Cô còn quan sát thấy một loại hiện tượng rất quái lạ.
Sau khi lễ hội âm nhạc kết thúc, có rất nhiều người quay lại lầu 5, có người thoạt nhìn rõ ràng không phải người biểu diễn, tuổi còn khá trẻ, có lẽ mới vừa thành niên, trang điểm đậm ăn mặc mát mẻ. Cũng có vài cậu con trai trẻ trung tuấn tú, cùng các cô nàng đi vào nhiều căn phòng khác nhau.
Đây là kiểu người khác có điểm tương đồng là trẻ tuổi và xinh đẹp.
Còn kiểu người khác hơn, mang theo hơi thở nghệ thuật, bề ngoài không quá xuất sắc, nhưng khí chất tự tin lại vô cùng mãnh liệt, họ cũng về phòng mình, nhưng vào rồi lại không trở ra nữa.
Có thể vào mười phút sẽ sang phòng khác, hoặc cũng có thể ở lại phòng rất lâu mới đi ra. Họ có thể chỉ vào một phòng duy nhất, hoặc ra vào nhiều phòng khác nhau, cuối cùng mới quay lại phòng của mình và không ra ngoài nữa.
Tương tự như vậy có cả nam lẫn nữ, nhưng nam chiếm tỉ lệ nhiều hơn.
Vệ Nghê đứng bên cửa sổ, nhiều lần bị bọn họ đánh giá nhìn chằm chằm.
Cô chỉ có thể nghiêng tránh đi mấy ánh nhìn đó, làm bộ nhìn bên ngoài cửa sổ, hy vọng sẽ kết thúc.
Bầu không khí này cũng không hề thoải mái, Vệ Nghê cảm thấy bản thân như rơi vào nơi nguy hiểm, điều này không giống với tưởng tượng ban đầu của cô.
Cửa phòng 5119 trở thành niềm hy vọng của cô, cô liên tục nhìn về phía cửa phòng đóng chặt và con số đang nhảy trên cửa thang máy, mong rằng bóng hình quen thuộc mau chóng xuất hiện đi.
Nếu không có gì quá bất đắc dĩ, cô vẫn không hy vọng mình sẽ gọi điện báo cho Giải Tinh Tán biết niềm vui bất ngờ này.
Đúng lúc có một người đàn ông hình như vừa mới đánh nhau, khoé môi còn có vết máu đi tới nhìn cô.
Vệ Nghê cũng chú ý tới gã, bởi vì gã cũng đang để ý tới cô. Cô không muốn giao tiếp với ai ngoài Giải Tinh Tán, nhưng người tính không bằng trời tính, người đàn ông kia vẫn không để cô được như mong muốn, mục tiêu chính xác đi đến trước mặt nói chuyện với cô.
“Cô tới tìm Giải Tinh Tán à?”
Câu nói đầu tiên đã khiến Vệ Nghê hết cách làm lơ từ chối gã.
Tuy cô kinh ngạc chưa nói lời nào, nhưng sắc mặt cô đã cho gã biết đáp án, sau đó gã nhếch miệng cười, rồi nói:
“Tôi cá do cô mới đến đây nên chưa biết gì thì phải.”
“… Cái gì?” Vệ Nghê cẩn thận mở miệng.
“Chắc cô thấy rồi nhỉ? Chỗ này có hai loại người, một là ‘nông dân’, còn lại là ‘đào non’.” Người đàn ông đứng ở bên cạnh cô nghênh ngang đi đến mấy căn phòng ở hành lang, lấy điếu thuốc ra châm, khói thuốc lượn lờ xông thẳng vào không khí, gã nói, “Đêm nay không biết Giải Tinh Tán muốn ‘hái’ bao nhiêu trái ‘đào non’ nữa, làm sao mà biết được cô đang ở khách sạn đợi nó đây?”
Trong chớp mắt, Vệ Nghê bỗng nhiên sáng tỏ hai loại người khác biệt mà cô thấy ở đây là gì rồi.
Cùng với đó chính là chấn động với loại tam quan khó tin nổi này.
“Cô vừa nhìn đã biết là người ngoài giới.” Gã nói tiếp, “Người chơi nhạc như bọn tôi á, sẽ không để người ngoài giới đến khách sạn thăm mình.”
Đột nhiên gã rít mạnh một hơi, xong từ từ nhả khói.
“Chỗ này á, là dơ nhất.”
“Tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm nhanh từ bỏ đi.” Gã quay đầu cười nói với Vệ Nghê, “Nếu cô lựa chọn ở bên nó, nhất định sẽ khiến cô hối hận.”
Mùi thuốc lá không ngừng kích thích Vệ Nghê, khuôn mặt gã đàn ông mang cười thả thù tràn ngập ác ý.
“Trong cái vòng luẩn quẩn này không có ai là sạch sẽ cả. Hoặc là cô bước ra khỏi, hoặc vào đây ‘hoà nhập’ với bọn tôi luôn.”
“Không có ngoại lệ.” Gã nói.
**
“Chờ xíu.”
Giải Tinh Tán ra hiệu với người điều chỉnh âm thanh, tiếp cuộc gọi đang reo.
Gọi tới là dãy số lạ, Giải Tinh Tán bắt máy “Alo” trước một tiếng.
“Giải Tinh Tán hả, tao nhìn thấy ‘gấu cái’ [3] kia của mày rồi.” Tiếng cười hiểm ác trong điện thoại vang lên, “Dáng dấp đã như tiên nữ, khí chất càng xuất sắc hơn, trách không được có thể lọt vào mắt mày, loại hàng xa xỉ này đúng thật là bọn tao không có.”
[3] 马子 là từ lóng dùng để gọi bạn gái, người yêu của ai đó một cách thô tục, thiếu tôn trọng.
Giải Tinh Tán lập tức nhận ra gã là ai.
“Mẹ nó mày bệnh hả?” Mặt cậu trầm xuống.
“Tao không bệnh, nhưng tính ra mày mới sắp bệnh đó. Gấu cái kia của mày nhìn thấy nông dân và đào non rồi, ừ nhỉ, mày cũng phải cảm ơn tao vì đã phổ cập quy tắc ngầm trong giới chúng mình cho cô ta chứ.” Tay trống nam hết sức đắc ý nói, “Sớm muộn gì cô ta cũng biết mà, tao chỉ cho cô ta biết sớm hơn một chút thôi.”
Giải Tinh Tán bỗng chốc xoay người đi ra ngoài, bỏ lại người điều chỉnh âm thanh đang mơ hồ.
“Cô ấy đâu?”
“Chắc đang ở sân bay quá, mà nếu trong lòng còn muộn phiền, vậy chắc đang ở giữa biển cũng nên⎯”
Giải Tinh Tán cúp máy, tiếng cười chói tai của tay trống kia đột ngột im bặt.
Cậu bấm số điện thoại gọi cho Vệ Nghê, nhưng bên kia lại nhắc đối phương đã tắt máy.
“Tôi còn có ca phẫu thuật, tắt máy đây.”
Cậu nhớ tới tin nhắn cuối cùng kia của cô.
Cô không phải đang phẫu thuật mà là bật chế độ máy bay!
Giải Tinh Tán hối hận mình phát giác ra quá trễ, lại hận gã tay trống kia ly gián, vừa vội vã chạy về vừa ở trong lòng thề nếu không tống cổ tên kia vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU sau này cậu không mang họ Giải.
Trên đường phố ở thành phố S không bắt được xe, cậu nhớ nhung ‘chú ngựa ô nhỏ’ của mình sâu sắc như lúc nhớ mong Vệ Nghê vậy.
Vất vả lắm mới bắt được chiếc taxi, vừa ngồi xuống cậu liền hối người tài xế:
“Khách sạn Sơn Hải! Làm ơn nhanh lên, phải nhanh lên, mẹ tôi sắp chết rồi!”
Tài xế giật mình lập tức đạp chân ga.
Dọc theo con đường taxi đang tăng tốc, Giải Tinh Tán vẫn luôn lo lắng gọi điện cho Vệ Nghê.
Nhưng mỗi lần gọi là mỗi lần tắt máy.
Đáp lại cậu là giọng nói vô cảm kia.
Dần dà cũng khiến tim cậu lạnh ngắt.
Vệ Nghê chắc chắn đã hiểu lầm cậu, chắc chắn đã bỏ đi rồi, nhất định thấy cậu là loại người rác rưởi. Đối lại là cậu, chắc cậu cũng sẽ phát nổ tại chỗ mất.
Vệ Nghê kiêu hãnh như vậy, lại vừa trải qua lần hôn nhân đổ vỡ, làm cô phát hiện vòng sinh thái hỗn tạp này, cô chắc chắn sẽ không chịu qua lại với mình nữa.
Ngay cả Giải Tinh Tán từ trước đến nay luôn tự tin, vào giờ khắc này cũng không khỏi bi quan.
Từng khắc không ngừng gọi điện thoại đến lúc xuống xe vào khách sạn. Bước chân của Giải Tinh Tán không ngơi lại chút nào, nhưng lòng cậu đã không còn hy vọng gì nhiều.
Cậu và Vệ Nghê, nói không chừng đã xong rồi.
Tự tin chút coi, biết đâu được,
Hu hu hu hu hu hu cậu và Vệ Nghê xong con mẹ nó rồi!
Tâm tình thống khổ hơn cả lúc xa mẹ, Giải Tinh Tán lao ra thang máy, quả nhiên, trước cửa phòng cậu trống trơn.
Giải Tinh Tán ngơ ngác đứng ở cửa thang máy, không muốn quay về phòng mình, cũng không có cách nào gọi điện được cho Vệ Nghê.
Cậu cũng không biết bản thân nên làm cái gì nữa.
Nhưng chỉ cần không làm gì cả, dường như cục diện sẽ không rơi vào tình huống kệ hơn.
Con số thang máy phía sau bắt đầu nhảy, ‘đinh’ một tiếng, cửa thang máy lần nữa mở ra.
Cậu không quan tâm.
Cho dù Thiên Vương lão tử có tới cũng đừng hòng được cậu nhường đường cho.
Hôm nay có chết hay nhảy cửa sổ xuống, cũng đừng mong cậu sẽ ⎯⎯
“… Giải Tinh Tán?”
Giải Tinh Tán đột nhiên xoay người.
Vệ Nghê cầm chai nước soda trong thang máy kinh ngạc nhìn cậu.
Ánh đèn trên cao chiếu xuống, cô tựa như thiên thần đi thang máy đáp xuống trần gian.
Không đúng, ở trong mắt cậu ⎯⎯
Cô chính là thiên thần!
Lúc lấy lại tinh thần, Giải Tinh Tán đã xông lên gắt gao ôm chầm lấy cô.