Ba tháng sau, chương trình giải trí âm nhạc Giải Tinh Tán tham gia được phát sóng độc quyền trên Hải Cẩu Video.
Tập đầu tiên của ⟪Ban nhạc bên bờ biển⟫ được chiếu, Vệ Nghê đang ngồi xem chung với Giải Tinh Tán trên chiếc sô pha ba người lò xo lún sâu mềm mại trong nhà cậu.
Bọn họ uống Coca, ôm túi khoai tây chiên, lười biếng dựa lưng vào sô pha, Giải Tinh Tán mở cửa thế giới của riêng cậu, chèo kéo cô cùng trải nghiệm loại cuộc sống chưa từng nghĩ tới.
Đã hơn một tháng kể từ khi ⟪Nhạc Hải⟫ kết thúc, Vệ Nghê đã không còn nhớ rõ ngoài ban nhạc của Giải Tinh Tán còn có vài ban nhạc trẻ nào ra chào sân nữa, nhưng cô vẫn nhớ rõ ràng tất cả mọi người đã biểu diễn cùng nhau khi tập đầu ⟪Nhạc Hải⟫ kết thúc.
Trong ca khúc dài động lòng người ở cuối tập, ánh sáng TV chiếu lên mặt hai người, bọn họ không chớp mắt nhìn chằm chằm màn trình diễn, dáng vẻ tập trung tinh thần giống như đây không phải vừa kết thúc, mà là vừa mới bắt đầu vậy.
Ánh sáng TV lập loè trên mu bàn tay của Giải Tinh Tán đang phủ lên tay của cô, có thể cảm nhận được chút run rẩy xiu xíu dưới vẻ bình tĩnh của cậu.
Cô khó có thể phủ nhận được, càng tiếp xúc lại càng bị cậu hấp dẫn, càng mất đi sự kiềm chế.
Vượt qua tầng lớp, tuổi tác, vết thương trong gang tấc ⎯⎯
Yêu một người mới.
Ngay cả bươm bướm lao đầu vào lửa càng giúp lửa cháy mạnh hơn. Mà Vệ Nghê đây, đã không cách nào quay đầu lại nữa rồi.
Sau ⟪Nhạc Hải⟫, ban nhạc của Giải Tinh Tán nhận được rất nhiều lời mời đến các buổi biểu diễn thương mại, tuy trước mắt vẫn chỉ là chương trình ghép [1], nhưng cậu cũng không cần chỉ vì muốn có chi phí đổi thiết bị nhạc mới, hay thuê phòng thu âm mà phải bôn ba giao cơm hộp khắp nơi nữa. Không cần vì muốn có một cơ hội nào đó mà gửi vô số bản demo như đá chìm vào đại dương.
[1] 拼盘演出 là thuật ngữ phổ biến dùng trong lĩnh vực giải trí và âm nhạc của TQ. Dùng để chỉ một buổi biểu diễn hoặc chương trình bao gồm nhiều nghệ sĩ hoặc nhóm nhạc khác nhau, mỗi người/nhóm sẽ biểu diễn vài tiết mục ngắn, tạo thành một chương trình tổng hợp đa dạng.
Lúc đó là vào đầu tháng 12, thành phố C chưa từng có tuyết rơi chào đón một đợt nhiệt độ hạ xuống vô cùng thấp, trên đường cũng dễ dàng trông thấy các loại áo lông.
Vệ Nghê ngồi trong văn phòng, dùng khoảng thời gian rảnh rang hiếm có ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cành cây trụi lủi ngoài cửa sổ lầu ba, chiếc lá khô duy nhất chưa rụng bị gió lạnh trêu ghẹo, e lệ ngượng ngùng tránh né hai bên trái phải.
Văn phòng có hệ thống sưởi ấm năng suất, trên cửa sổ thuỷ tinh che kín một tầng hơi sương mỏng manh.
Trong sương mù, phản chiếu khuôn mặt thanh tú lạnh nhạt của cô.
“Bác sĩ Vệ, phó viện trưởng gọi cô đến văn phòng một chuyến.” Chủ nhiệm Lưu vừa xong công tác báo cáo với phó viện trưởng đi tới thò đầu vào nói.
“Được⎯⎯” Vệ Nghê lấy lại tinh thần, vội vàng đáp, “Cảm ơn chủ nhiệm, em đi liền đây.”
Cô đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, lập tức đi đến văn phòng của phó viện trưởng ở một toà nhà khác.
Sau ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, trong phòng truyền đến giọng nói bình tĩnh vốn có của Trương Nam Kim:
“Mời vào.”
Vệ Nghê mở cửa vào phòng, Trương Nam Kim đang ngồi trước bàn làm việc gỗ lim ngay cửa sổ, thấy cô đi vào mới buông văn kiện trong tay xuống.
“Cậu ngồi đi.” Cô ấy nói.
Trương Nam Kim không đi vào thẳng vấn đề, mà là đứng dậy đi đến một bên sô pha thoải mái ngồi xuống, sau đó từ dưới bàn lấy ra hai cái ly giấy và một túi trà xanh, dáng vẻ như muốn nói chuyện lâu dài cùng Vệ Nghê.
“Cậu làm việc ở đây cũng gần một năm rồi, hôm nay tớ mời cậu tới, chủ yếu là muốn cùng cậu bàn chuyện sắp xếp công việc sau này.” Trương Nam Kim nói.
Vệ Nghê chờ cô ấy nói rõ ý định, nhìn ly trà pha sẵn được đẩy đến trước mặt mình.
Hương trà toả ra, hơi nóng lượn lờ.
Lúc đối diện với Trương Nam Kim, Vệ Nghê không có sự câu nệ đơn thuần với cấp trên. Các cô không chỉ đơn giản là quan hệ cấp trên cấp dưới, mà còn là mối quan hệ bạn bè cùng chung chí hướng.
“Năm sau cậu đã đủ điều kiện để thăng chức rồi.” Trương Nam Kim nói, “Bệnh viện đã nhất trí thương lượng, quyết định đề cử cậu tham gia cuộc thi thăng chức sơ cấp.”
Chỉ tiêu thăng chức có hạn, hơn nữa thời hạn của Vệ Nghê vừa hết, cô vốn không nghĩ cơ hội mình mong chờ lại đến nhanh tới vậy, không hề nghi ngờ, trong chuyện này, Trương Nam Kim nhất định là người thúc đẩy sau lưng.
Trong thời gian gần một năm nay, Trương Nam Kim đã giúp đỡ cô rất nhiều lần. Các cô vừa từng là bạn học chung trường, vừa là bạn tâm giao tôn trọng lẫn nhau. Trong công việc, Trương Nam Kim – người đã sớm ổn định sự nghiệp, luôn âm thầm hỗ trợ cô – người vì nhiều duyên cớ mà trì hoãn nhiều năm liền.
Cô không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả hết sự biết ơn trong lòng mình, ngay cả bây giờ, miệng lưỡi vụng về chỉ nói ra mỗi câu: “… Cảm ơn cậu.”
“Năng lực làm việc của cậu ai cũng thấy rõ như ban ngày, đề cử cậu thăng chức, là ý định của tất cả mọi người.” Trương Nam Kim nói, “Mùa xuân năm tới, sẽ có một sự kiện học thuật quốc tế về ngoại khoa thần kinh với quy mô lớn nhất từ trước đến nay, khách mời tham dự đều là những viện sĩ thuộc viện hàn lâm, chủ tịch hiệp hội và các chuyên gia nổi tiếng. Bệnh viện chúng ta dự định cử cậu làm đại biểu đến đó học tập.”
Vừa nghe được tin tức lớn như vậy, phản ứng đầu tiên đương nhiên là vui mừng. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Vệ Nghê lại trở nên phức tạp.
“Tớ…” Cô muốn nói rồi thôi.
“Cậu thấy bản thân chưa đủ tư cách à?” Trương Nam Kim nói ra sự chần chừ của cô.
“Chỉ là tớ cảm thấy, bệnh viện còn nhiều người có tư cách hơn tớ, các tiền bối có kinh nghiệm giải phẫu phong phú hơn…”
“Nhưng sự chín chắn của cậu, ai cũng không bằng.” Trương Nam Kim nói.
“……”
“Tớ nói rồi, năng lực làm việc của cậu vô cùng rõ ràng. Bác sĩ ưu tú hơn cậu trong bệnh viện này ⎯ Đương nhiên là có, nhưng bọn họ đều là những người gần 5-60 tuổi cả rồi, ở độ tuổi đó đã có những kiến thức học thuật cho riêng mình, khó mà có thể tiếp nhận cuộc cải cách mới mẻ hơn so với người trẻ tuổi.”
“Còn cậu, khả năng học tập đều mạnh hơn so với người khác. Đây là sự thật tớ cảm nhận được hồi còn đi học.” Trương Nam Kim nói, “Sự kiện học thuật lần này là do Hiệp hội Ngoại khoa Thần kinh Quốc tế tổ chức, cả quy mô tham dự lẫn nội dung đều lớn nhất từ trước đến nay. Mười lăm chủ đề chính bao phủ toàn diện lĩnh vực liên quan đến ngoại khoa thần kinh, hoá trị, xạ trị, điều trị đích [2], điều trị miễn dịch, đến nghiên cứu lâm sàng, y học chính xác [3], nghiên cứu cơ bản tiên phong và ứng dụng chuyển giao. Việc có thể tiếp thu được bao nhiêu công nghệ mới từ hội nghị quy tụ toàn những chuyên gia hàng đầu này sẽ đóng vai trò then chốt cho sự phát triển của bệnh viện trong thời gian tới⎯”
[2] Điều trị đích hay liệu pháp nhắm trúng đích (Targeted therapy) là một trong những phương pháp điều trị ung thư, sử dụng thuốc tác động vào gen hay protein chuyên biệt có ở tế bào ung thư liên quan đến sự phát triển khối u. (nguồn: benhvien108.vn)
[3] Y học chính xác là phương pháp đề xuất và lập kế hoạch chăm sóc cụ thể cho người bệnh dựa trên các gen, protein và các chất đặc hiệu khác có trong cơ thể của người bệnh. Cách tiếp cận này đôi khi cũng được gọi là y học cá thể hoá hoặc chăm sóc cá thể hoá. (nguồn: benhvienungbuouhanoi.vn)
Trương Nam Kim nói: “Không liên quan đến giao tình giữa hai ta, chọn cậu là vì cậu có năng lực. Chỉ có cậu đi thì tớ mới yên tâm được.”
Sự thẳng thắn thành thật của Trương Nam Kim làm Vệ Nghê xúc động, cô chân thành nhìn vào đôi mắt của Trương Nam Kim, hứa hẹn nói: “Tớ sẽ cố gắng hết sức.”
“Tớ biết.” Trương Nam Kim cười nói.
“Đại hội là chuyện của năm tới, hiện tại chưa vội ⎯⎯ Cậu tính chừng nào nghỉ đông?” Trương Nam Kim nói, “Nếu muốn nghỉ phép tốt nhất nên nghỉ ngay bây giờ. Đợi đến gần tết rồi, cậu muốn xin nghỉ, chưa chắc tớ đã chịu duyệt đâu.”
Thực ra Vệ Nghê có nghỉ hay không cũng không khác biệt mấy.
Cô không có kế hoạch du lịch, cũng không cần đi thăm người thân hay bạn bè, phần lớn ngày nghỉ đều là giết thời gian cùng Giải Tinh Tán, mà giờ Giải Tinh Tán cũng đi lưu diễn bên ngoài, thật ra cô cũng không cần nghỉ nhiều như vậy…
Một ý nghĩ đột nhiên nảy sinh, tựa như sự cuồng vọng khó tưởng tượng nổi dưới ánh sáng ban ngày, chính Vệ Nghê cũng ngây ngẩn cả người.
“… Sao vậy?” Trương Nam Kim nói, “Có kế hoạch gì à?”
Vệ Nghê lấy lại tinh thần, do dự nói: “… Còn đang nghĩ, đợi nghĩ xong tớ báo lại với cậu được không?”
“Nhanh nhé.” Trương Nam Kim gật gật đầu, “Nếu không cậu cũng chỉ chờ qua năm mới được nghỉ.”
“Được.” Vệ Nghê nói.
Rời khỏi văn phòng phó viện trưởng, Vệ Nghê quay lại vị trí làm việc với tâm trí không yên. Công việc khác còn có thể qua loa, nhưng còn bác sĩ nội trú luôn theo dõi bệnh tình của bệnh nhân mà nói, sự bất an trong lòng cô có thể gây ra hậu quả khôn lường.
Cô ngồi tại chỗ lắc đầu, mạnh mẽ gạt văng mọi suy nghĩ doạ người kia, xong tiếp tục chuyên chú vào công việc của bản thân.
Thời gian làm việc mới có thể ép buộc chính mình, chờ đến lúc cởi bỏ áo blouse ra, những ý niệm điên cuồng đó lại một lần nữa vang lên trong đầu ⎯⎯
Cô muốn đi thăm Giải Tinh Tán ra ngoài lưu diễn.
Tạo bất ngờ cho cậu ⎯⎯
Nếu không phải tự mình đa tình mà nói, chắc cũng được tính bất ngờ nhỉ.
Dù sao từ sau khi cậu đi lưu diễn, bọn họ luôn tận dụng mọi thứ để gọi điện cho nhau, Giải Tinh Tán luôn bộc lộ tình ý nhớ nhung nồng thắm ra.
Nhưng mà, có thích hợp không? Một người bạn bè bình thường, sẽ xa xôi ngàn dặm đến thăm người bạn tốt của mình ra ngoài làm việc sao?
Mỗi khi bước ra thêm một bước, cô đều cố tình xem nhẹ, cố tính quên đi những cái giới hạn đó, sẽ càng thêm mơ hồ, càng thêm mập mờ không rõ ràng.
Có lẽ sẽ làm trái với mong muốn giữ nguyên mọi thứ của cô, đẩy cô tiến tới một sự thay đổi sâu sắc hơn trong chuyện tình cảm.
Vệ Nghê cảm nhận được nỗi khiếp sợ.
Đối mặt với nỗi sợ lại rơi vào vực sâu lần nữa.
Sau ngã rẽ có lẽ là đường sống, cũng có thể là đường chết.
Ngồi trên xe taxi đi về nhà, Vệ Nghê ôm đồm đủ loại hoài nghi phức tạp, cẩn thận tìm đến người bạn thân duy nhất có thể thổ lộ tâm sự của mình.
“Mộng Dao à, cậu có đang bận không?”
Sau khi gửi tin nhắn, Chu Mộng Dao rất nhanh gọi điện tới.
“Xảy ra chuyện gì hả?”
Vừa nối máy, tính nôn nóng của Chu Mộng Dao rất nhanh đi thẳng vào vấn đề.
“Mình không sao, chỉ là có chút chuyện muốn hỏi ý kiến của cậu… Bây giờ cậu có bận không?” Vệ Nghê nói.
“Không bận! Lúc trước mình đã tìm được chị Nguyệt trông coi hai đứa nhỏ rồi, hai ngày nay mình với tên khốn Trần Hối Chương có cãi cọ qua lại, tới hôm nay anh ta mới chịu ngừng. Đúng lúc mình tính gọi cho cậu đấy, không ngờ được cậu gọi đến trước.”
“Anh ta đồng ý ly hôn không?”
“Anh ta không muốn ly⎯” Chu Mộng Dao phiền chán nói, “Nhưng chả sao, kiện tụng ly hôn không làm mình mất mặt. Mấy bức ảnh nóng của anh ta đều nằm trong tay mình. Mặc dù không thể chứng minh tình cảm tan vỡ, cùng lắm chỉ được ly thân, nhưng ly thân xong là có thể ly hôn ⎯⎯ Có xé rách mặt mũi, bà đây cũng muốn ly hôn, trở thành một người phụ nữ ly dị giàu có sống hạnh phúc.”
Chu Mộng Dao tự đùa giỡn mình làm Vệ Nghê bật cười, cũng làm cô tin tưởng rằng, cô thật lòng không hề lưu luyến ngôi nhà cao sang lạnh lẽo đó.
“Phải rồi, cậu nói muốn xin ý kiến mình mà, chuyện gì vậy?” Chu Mộng Dao hỏi.
“Mình… muốn nhân kỳ nghỉ đông đến thành phố S.” Vệ Nghê nói.
“À ha…” Chu Mộng Dao còn chưa biết đến trọng điểm, “Muốn thì đi thôi ⎯⎯ Nhưng mà cậu đến thành phố S làm gì, hình như cậu đâu có bạn bè người thân nào ở đó đâu?”
“Giải Tinh Tán ở thành phố S.” Vệ Nghê nói, “Cậu ấy đi lưu diễn ở thành phố S.”
Chu Mộng Dao vẫn nói câu nói kia: “Muốn thì đi thôi, cái này còn suy xét gì nữa? Chẳng lẽ bác sĩ Vệ đây không mua nổi vé máy bay sao? Vé bay đến thành phố S mình bao cậu đi! Cứ yên tâm bay trên con đường theo đuổi tình yêu ha, chị em tốt ở sau lưng đẩy hộ cậu⎯”
Phong cách nói chuyện phóng khoáng ngang ngược quen thuộc ấy.
Vệ Nghê hoài nghi Giải Tinh Tán chính là loại vi-rút cuồng nhiệt, bất tri bất giác đã lây nhiễm thế giới của cô.
Đôi khi, một quyết định đã sớm hình thành trong lòng, chỉ cần một động lực bên ngoài thúc đẩy nữa thôi.
Dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ, sau khi được phê duyệt nghỉ đông, Vệ Nghê ỡm ờ đặt vé máy bay đi thành phố S.
Thẳng đến đêm đầu hai người liên hệ qua điện thoại, cô cũng không nói cho Giải Tinh Tán chuyện mình muốn đi thành phố S.
Từ lúc quen biết cho đến nay, cậu đã tạo vô số điều bất ngờ cho cô.
Hiện tại, tới lượt cô muốn tạo sự bất ngờ cho cậu.
[editor] rồi chừng nào mới hun hít nhau đây anh chị?