Buổi chiều tà đến, lấp ló bóng tối của màn đêm xâm chiếm.
Hạo Dương hắn bên gian trái nấu một bữa thịnh soạn, cạnh gian bếp có phòng tắm nhỏ, nước nóng đã đun sôi, hầu như những điều cơ bản nhất đều đầy đủ.
Hắn bước đến, gõ cửa gian nhà đôi diện, lạnh lùng nói:
“ Đồ ăn đã chuẩn bị đầy đủ, nước tắm đã đun sôi, mọi thứ đều đầy đủ. Cô muốn làm gì thì làm!”
Nàng ta đã nghe thấy, cũng muốn trêu đùa vài lời nhưng đón nhận lại là cái vô cảm, lạnh lẽo:
“ “Nước tắm?” muốn chiếm tiện nghi hay gì?”
Bên ngoài gió lùa lạnh lẽo, cái hiu hắt của bóng đêm.
Hạo Dương hắn đứng trước cây đa, sau gian nhà chính. Bần thần một hồi lâu, hắn lặng ngắm nhìn, ngày nào cũng như thế, tối nào cũng như vậy. Cái quá khứ mà chính hắn muốn quên, cái quá khứ mà chính hắn muốn xoá bỏ, lại càng không muốn nhắc đến, lại càng không muốn nhớ lại. Bởi khi nhớ lại, ngực hắn lại đau nhói, nỗi đau trải dài qua ngày đêm. Người duy nhất mà hắn muốn nhớ lại, chỉ có mẫu thân - người luôn bên cạnh từ lúc nhỏ.
Luồng ký ức đi đến nơi tâm trí… . Hơn 10 năm trước, khi Hạo Dương mới năm tuổi.
Bên gốc cây đa, mà hồi đó nó cũng không lớn đến mức này. Mẫu thân hắn, hồi ấy đẹp lắm, bà thực sự rất đẹp. Hương sắc nghiêng trời nghiêng nước, được ví như một loài hoa đẹp thuần túy nhất của núi rừng. Ấy vậy mà người cha đại tài của hắn lại hái được, chính xác hơn là chinh phục được.
Hắn nghĩ đến hai từ “người cha” không phải vì quý ông, mà chính hắn cũng ghét ông, ông ta tuy là người tài giỏi nhưng điều gì cũng lấy cái công trên cái tôi. Hắn lên ba tuổi mới biết mặt, khi ông từ Tân Thanh thành trở về. Về không quá một tuần lại rời đi, mẹ hắn khi ấy vào tuổi son sắt trăng gối, ngày đêm thương nhớ… . Nghĩ đến đây chính hắn cũng không muốn nhớ tiếp…
Hắn bất giác ngồi dựa vào gốc cây đa, đúng nơi mà ngày xưa mẫu thân thường hay ngồi, còn hắn lúc đó nằm gối đầu trên đùi mẹ, ngắm sao, đêm nghe kể chuyện. Mẫu thân cũng là người dạy hắn thổi sáo, cũng chính bà là người tự tay lấy trúc làm cho hắn một cây sáo, còn tự mình dạy cho hắn một bài sáo trúc quê hương.
Đến bây giờ, cây sáo kia hắn vẫn giấu trong khe gốc cây đa, lục tìm thì đã nằm trên tay. Hắn phủi đi vết bụi bám lên cây sáo trúc, đặt lên môi cất tiếng sáo trong trẻo… sau vẫn não nùng bi ai.
Một thân nằm dựa trên gốc cây đa, bóng hình chìm trong bóng mờ ảo dưới ánh trăng, giao lĩnh bay theo làn gió đua tranh với búi tóc. Cảnh người dưới trăng thật đẹp q tiếng sáo bi ai não nùng làm sao, đúng ý cho câu: “Cảnh đẹp người có vui đâu bao giờ?”
Đoạn ký ức đứt đoạn, bởi chính Hạo Dương. Hắn không muốn nhớ lại nhưng nỗi đau hắn không cho phép, hắn muốn kể tiếp nhưng không đành lòng, mọi thứ mâu thuẫn trong chính con người hắn.
Tiếng sáo du dương theo gió mà lan đến, Nguyệt Như nghe được tiếng sáo này cũng vô thức mà lần theo chẳng biết từ khi nào đã đến gần hắn. Nàng lặng lẽ ngắm nhìn cảnh nam nhân tiêu sái này, trong lòng cũng thầm khen ngợi: “Tên này cũng khôi ngô, tuấn tú ấy chứ. Tính tình có hơi quái đản đôi một chút còn lại thì đều ổn, không biết cha mẹ hắn là ai mà sinh ra hắn được thế?”
Nàng ta nói như vậy cũng chẳng phải là nói quá. Khuôn mặt Hạo Dương lúc nào cũng tối sầm nửa bên trên, đặc biệt là hai con mắt vô cảm không ánh lên một chút ánh sáng, đó là điểm trừ duy nhất còn lại đều là điểm tốt cả. Sống mũi cao, lông mày vừa độ đẹp, tổng thể khuôn mặt vẫn rất hài hoà toát lên một vẻ ánh tuấn, tiêu sái. Lại nói đến dáng người, khi tên này thân hình lớn, bờ vai rộng là kiểu dáng mà khi ôm đủ để bao trọn một người phụ nữ.
Trong vô thức, hắn liếc nhìn nàng ta, khuôn trạng biến sắc. Lúc ấy Nguyệt Như mới chợt tỉnh, nhìn vào thái độ của hắn lúc này cũng hiểu tên này đang giận dữ đến mức nào. Nàng muốn chạy đi nhưng đã không kịp…
Kiếm kề dưới cổ, khiến Nguyệt Như không dám chạy tiếp, chỉ có thể chầm chậm quay đầu lại mà sợ hãi. Hắn cúi đầu, tóc mái che đi nửa khuôn mặt, không cần nhìn cũng biết nơi đó u tối đến mức nào. Lúc hắn ngẩng lên, một cái nhìn sắc bén như dao găm lao đến cứa vào da thịt khiến cô rùng mình.
Nguyệt Như lúc ấy sợ hãi, nhịp thở cứ ngắt quãng, máu dồn lên não đến hoa mắt nhưng vẫn cố bình tĩnh nói:
“ Hạo huynh… đây chỉ là hiểu lầm thôi. Chỉ tại ta lẩn mẩn nghe theo tiếng sáo… mà đến đây chứ…”
Hạo Dương hắn hạ kiếm xuống, quay lưng, thanh kiếm nắm sau lưng theo hướng đứng thẳng lên. Nhắm nghiền mắt lại, mà nói:
“ Trần đại tiểu thư, đây là lần đầu tiên, ta cũng mong đây sẽ là lần cuối. Nơi này chính là giới hạn cuối cùng của ta …”
Nguyệt Như hiểu ý, chạy ngay đi, nàng càng không dám nhìn lại, dẫu sao Kiếm Tu nhị trọng bát đại cảnh như nàng không thể đứng trước mặt với cao thủ thật sự. Trong lòng nhầm nhủ sẽ không bao giờ có lần thứ hai xảy đến, khi ấy nhịp thở mới trở lại bình thường.
Thanh kiếm sau lưng hắn biến mất, một ánh mắt buồn nhìn lại thế gian, dấu trong tay còn lại là cây sáo của mẫu thân hắn.
Sáng hôm sau, ở cánh đồng.
Nhị hoàng tử Hồ Quang Lộc đang quốc đất cùng với tên thuộc hạ còn lại, vẻ mặt lúc này đã mệt mỏi lắm rồi, mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng, gân xanh nổi rõ trên thái dương. Lão Bốn ngồi ung dung trên bờ đất h·út t·huốc lào hưởng phong thiên, tâm trí sảng khoái vô cùng.
Tên thuộc hạ khó hiểu vô cùng:
“ Hoàng tử, tại sao chúng ta lại phải đi làm cái chuyện lặt vặt như mấy tên nông dân thế này?”
Hắn đang mệt mỏi, tính cách cũng biến đổi, khó chịu ra mặt:
“ Tiền. Vì tiền đó! Ta thua cược hết rồi, bây giờ không làm cạp đất mà ăn à? Tiếp theo còn phải ở lại đây những một tuần liền…”
“ Nhưng ngài thân là hoàng tử triều Đại Ngu làm việc này thì mất mặt quá!”
“ Vậy ngươi kiếm tiền cho ta được không?”
Hắn lắc đầu.
“ Từ đây về Trung Bộ miền động thiên cũng mất ít nhất nửa tháng, ngươi bảo ta không ăn mà sống được thì sống kiểu gì?”
“ Hầy… Hắn nói đúng đấy. Thân là hoàng tử biết vài việc đồng áng cũng không phải chuyện xấu, huống hồ đây cũng là cơ duyên của chính hắn. Nghe ta nói này, ngươi cứ về trước để lại tên hoàng tử ngu này ở đây đi. Lão phu sẽ giúp hắn.” Lão Bốn vừa rít thuốc lào, vừa nói:
Hai kẻ này nhìn nhau, kẻ thuộc hạ hiểu ý, nói thầm một điều gì đó vào tai hắn. Rồi rời đi.
Phải qua một lúc lâu, khi mặt trời lên đến đỉnh, tên hoàng tử này mệt lắm rồi. Thở như rên, tiếng rên như than trời, chân tay bủn rủn, run run cầm tiếp cái cuốc mà không nổi. Cũng may lão Bốn rất thương người, cho hắn ăn cái bánh trưng điểm tâm để lại sức, rồi chỉ bắt tên này làm việc cho đến chiều tà. Lúc ấy, mới trả năm mươi đồng kim tiền, lại cho hắn theo đến nhà…
Mấy lão đầu ai cũng biết, lão Bốn chỉ đang kiểm tra tâm tính tên này, xem hắn có phải thực sự ngu ngốc hay không, tiện đường tính lộ chặng.
[ Phủ họ Lê ]
Cửa phủ nhà họ Lê vốn huy hoàng, nay lại đóng thêm cái gõ bằng sắc nung.Tiếng cổng mở, một thiếu nữ bước vào nàng ta thân mặc bộ Giao Lĩnh tím điệp, lại cài thêm kẹp tóc cánh bướm ngang mái tóc, trông thật đẹp và hiền dịu. Nàng là Lê Ý Nhu con gái của Lê Cát Hưng với Lê Huyền Liễu, vì là con một nên từ nhỏ đã luôn được yêu chiều, tuy thế mà không sinh hư.
Nàng có đôi mắt trong, nụ cười ngọt nhẹ, khuôn mặt dễ thương, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến bao kẻ phải đắm say mà si mê trong lòng. Cũng phải thôi, vì đôi mắt như là ngàn vì tinh tú rực sáng trên trời cao, đôi môi hồng hào không chút son phấn mà đã đỏ hồng như trái bồ quân. Dáng người yểu điệu, thục nữ rất duyên dáng, vừa hay nàng lại đang vào độ tuổi vừa chín đẹp nhất đời người - tuổi 16.
Nàng cất tiếng nói, âm thanh nhẹ nhàng như cơn gió mùa thu:
“ Mẫu thân, phụ thân, nữ nhi về rồi!”
Huyền Liễu ngồi thêu lụa trong phòng chỉ vừa nghe thấy tiếng nói đã chạy ra ngay, bà chạy đến bên cạnh con gái, xem xét vài lượt rồi ôm trầm:
“ Ôi… ! Con gái ta về rồi! Phu quân, con gái về rồi ! Chàng đâu rồi?”
Có lẽ, qua mấy tháng rồi mới gặp con gái nên bà có phần kích động, so chiều cao ước chừng cân nặng đều có đủ. Cái ôm trầm đó, cũng đủ để người nhìn vào hiểu rằng tình cảm mẹ con họ ấm áp đến nhường nào.
Cha nàng chạy ra, vẻ mặt tươi cười vui vẻ hai tay đặt trên vai nàng, nói:
“ Xem ra lần này cho con đi Đồ Sơn huyễn cảnh quả thực không uổng phí, đã đột phá đến Kiếm Tu nhị trọng cửu đại cảnh rồi. Chẳng mấy chốc là có thể đột phá lên tạm trọng cảnh rồi!”
“ Nào, vào đây! Mẹ hôm nay có chuẩn bị rất nhiều món ngon chào đón con gái trở về, nào vào đây nào!”
Nàng ta nhõng nhẽo, người nàng ta muốn gặp đầu tiên không phải gia đình mà là người khác. Trên vẻ mặt rất dễ thương, đỏng đảnh:
“ Mẹ, để lát nữa được không? Bây giờ con còn có việc nên đi trước, xin mẹ đấy!”
Huyền Liễu nhíu mày:
“ Được. Được rồi! Chị đi đi!”
Nàng ta nghe vậy cũng chỉ cười nhạt mà chạy đi.
Huyền Liễu biết con gái mình muốn đi đâu, Cát Hưng cũng vậy, họ đều biết. Bà hơi muộn phiền nói:
“ Tiểu tử họ Trần đó cũng tốt, chỉ là nó bây giờ khác quá. Hoàn toàn không giống với trước kia, chỉ sợ người đau lòng cuối cùng là con gái chúng ta”
Cát Gia đáp lại, giọng trầm lắng:
“ Tiểu tử đó,... đã trưởng thành, chắc chắn… đã trưởng thành. Nó nhìn đời bây giờ không khác gì một lão bối, còn con gái chúng ta vẫn còn đôi sự non trẻ. Nàng lo lắng cũng không sai, chính ta cũng thế, khi nhiều điều phải cũng chẳng phải”
Hoá ra từ trước kia, hai nhà Trần Lê đã rất thân nhau… chỉ là biến cố xảy đến phá tan tất cả. Một điều chẳng ai mong muốn, nó nằm trong chuỗi ký ức mà chính Hạo Dương hắn cũng không muốn nhắc đến.