Nghiệt Ma

Chương 6: Cái hữu duyên



Chương 6: Cái hữu duyên

Tiếng gõ cửa lần nữa vang lên, vô ý cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Hạo Dương hắn nhíu mày nhìn ra cổng gỗ, khó chịu đôi phần nhưng vẫn bước đi.

Bên ngoài, hắn nhìn thấy một kẻ có phong cách thư sinh, nho nhã trên người mặc bộ Giao Lĩnh đặc trưng, khảm thêm những họa tiết ẩn mà chỉ trong vương triều mới có. Kẻ này mỉm cười, gấp quạt lại, chắp tay hành lễ với hắn:

“ Tại hạ họ Mạc, tên Đăng, đệm Mộc, đầy đủ là Mạc Mộc Đăng. Bái kiến Trần huynh, không biết chúng ta có thể nói chuyện”

Trong vạt áo, hắn siết tay, lông mày nhíu sâu, trong ký ức hắn nhớ rằng cha hắn từng viết ra cái tên Mạc Mộc Trung, kẻ này lại xưng tên rất giống như vậy, khiến hắn đôi phần nghi ngờ. Qua một hồi, hắn quay lưng lại, ánh mắt liếc nhìn nói:

“ Vào đi.”

Hạo Dương hắn rảo bước đi trước vào bên trong, tự dẫn theo kẻ này đến bàn trà gian trái nhà Nguyệt Như thấy hắn có khách, nàng cũng không hỏi nhiều giấu mặt đi ngay.

Trên bàn trà, hai kẻ xa lạ ngồi đối diện nhau, chẳng nói chẳng rằng một câu khiến bầu không khí căng thẳng, cơ bản là chính Hạo Dương hắn cũng chẳng ưa mấy ai. Chén trà nóng vừa mới rót còn rất nóng, được đẩy đến trước mặt Mộc Đăng. Hắn theo lễ nghĩa, hai tay nâng chén trà, kính trà rồi mới uống. Còn Hạo Dương hắn chẳng mảy may, không để tên này vào mặc, dù hắn làm gì vẫn rất vô cảm. Một cảm giác khinh thường len lỏi mà hắn tự cảm thấy, tuy vậy Mộc Đăng vẫn là người hết sức bình tĩnh.

Hắn mỉm cười tỏ vẻ gượng gạo, tạ lỗi:

“ Trần huynh, hôm nay ta đến đây có hơi đột xuất, chuyện gì cũng cần chuẩn bị nên mong huynh tha lỗi.”

Hắn lúc ấy mới tự thưởng cho mình một chén trà, mắt khẽ nheo lại hỏi:

“ Trước kia thế nào ta không quan tâm, hôm nay ngươi đến đây có việc gì thì mau nói Ta còn rất nhiều việc!”

“ Ồ… ! Trần huynh đừng như vậy. Nếu xét theo vai vế các bậc tiền bối, chúng ta còn là huynh đệ đấy!”

Hắn nghe được câu này bèn nghi hoặc, khuôn mặt biến sắc lộ rõ qua ánh mắt, đặt chén trà xuống hỏi lại:

“ Cái gì cơ? Ngươi nói cái gì?”

Mộc Đăng hắn lấy từ trong túi áo một cái lệnh bài bằng đồng, đã rỉ xanh nhưng cũng đủ để nhìn thấy chữ khắc bên trên. Hạo Dương cầm lên soi xét, ba chữ Trần Hạo Chí - cha hắn được khắc lên rõ nét, in sâu trong thân đồng. Tên này nói:

“ Cha ta là Mạc Mộc Trung, năm xưa ngao du khắp cái thiên hạ này hữu duyên gặp được nghĩa bá phụ Trần Hạo Chí . Cha ta kể lại rằng: “Trong một lần thăm thú vạn sơn, nghĩa bá phụ đã cứu ông ấy một mạng. Sau đó, họ kết nghĩa huynh đệ”. Vậy nên, theo đúng vai vế cha ta là sư đệ, cha huynh là sư huynh thì bây giờ chúng ta cũng chính là anh em kết nghĩa đời sau…”



Tên này chưa nói hết, Hạo Dương nhíu mày nhìn hắn, hắn thốt ra câu nói khiến ai cũng chẳng thể ngờ tới;

“ Thì sao chứ? Đủ chứng minh điều đó là đúng à? Cho dù đúng thì đã sao, đời cha ta là đời cha ta, đời ta là đời ta. Việc huynh đệ kết nghĩa này, há đến lượt ngươi phải đến tiếng dạy bảo?”

“ Trần huynh, ta thực sự không có ý đó chỉ là… chỉ là… ”

“ Là sao chứ? Nói!”

“ Thôi được rồi. Huynh muốn thế nào cũng được. Hôm nay cha ta bảo ta đến nơi này là muốn đưa cho huynh một thứ, là thứ mà khi nghĩa bá phụ còn sống rất trân trọng”

Hắn lại đặt trên bàn một món đồ kỳ quái, nó có hình dạng rất giống một đốt tre già nhưng lại phẳng phiu, đồng nhất như một khối thép. Hạo Dương nghi hoặc cầm lên ngắm kỹ lại, vẻ mơ hồ len lỏi nơi ánh mắt, chính hắn cũng không hiểu đây là thứ gì.

Tên kia lại nói:

“ Trần huynh, hôm nay ta đến đây cũng là phụng ý mệnh của cha ta. Thuở trước, nghĩa bá phụ có cầm về giúp ta cha một thanh kiếm. Đến đây cũng là vì chủ ý đó!”

Sắc mặt Hạo Dương biến chuyển, trừng mắt ngay sau khi nghe câu nói này, hắn đã hiểu ra tất cả. Một thân đứng dậy, kiếm bay ra, cũng chính là thanh kiếm đó, kề sát cổ kẻ này. Hắn cảnh cáo:

“ Cút! Ta với ngươi không liên quan”

Tên này mỉm cười, thầm nghĩ: “Quả nhiên là Tứ Diệt Kiếm, càng hay”. Hắn thản nhiên nói:

“ Đúng là thanh kiếm này cha đến bảo ta lấy lại, Trần huynh đã có lòng mang ra há sao phải phải hành sự như thế? Huynh cứ đặt thanh kiếm này xuống bên dưới là được mà.”

Hạo Dương cảm thấy buồn cười, chính hắn cũng không định nói nhiều:

“ Có tin ta g·iết ngươi không?”

Mộc Đăng tránh mũi kiếm, xoay sở luồn người nhảy về phía sau. Cái tay cầm phạt phe phẩy, cười nhạt, ánh mắt tràn ngập dã tâm. Một tay đằng sau của hắn đã nén khí lại, cố giấu trong vạt áo.

Hai kẻ nhìn nhau bất động một hồi, Hạo Dương hắn nhắm mắt cảm nhận, chính xác là ngẫm lại.



Một bóng hình quen thuộc trong ký ức dặn hắn một điều: “Dương nhi, ta trao thanh kiếm này cho con. Không được để kẻ khác lấy nó cho dù là bất cứ ai…

Mộc Đăng mỉm cười nói:

“ Trần huynh, chỉ mới đây thôi mà đã muốn g·iết ta rồi hay sao? Chỉ sợ huynh không có bản lĩnh đó. Hôm nay, kiếm ta phải lấy!”

Hắn ngẩng đầu, gân cổ cười lớn, tiếng trong tận đáy lòng vẫn cảm thấy nực cười đến vô cùng.

“ Không biết một kẻ vô lại như ngươi lấy đâu ra câu chuyện với cha ta. Nhưng ta nhớ lại rồi, nhớ lại rồi! Cái cuốn sổ đó cha ta ghi tên kẻ thù kia mà, làm sao sai được!”

“ Vậy sao? Vậy thì đắc tội rồi Trần huynh, ta sẽ cố nhẹ tay hết mực.”

“ Mạc đại đệ nhất quyền: Sơn Hà Quyền - quyền thứ ba: Ám Sơn Vũ (Tức võ của non sông - khí núi giáng)”

Ngay từ đầu kẻ này đã muốn dồn toàn lực .

Hạo Dương hắn cất đi nụ cười, nghiêm mặt nhìn về phía kẻ này, ánh mắt sầm tối, đầy u ám. Khí nén trong hắn toả ra để lộ rõ cảnh giới - Quyền Tu nhị trọng thập đại cảnh.Lúc này, một cảm giác mới lạ dâng lên trong hắn, trên khoé miệng nụ cười c·hết chóc toả ra.

“ Kiếm khởi, cho ta!”

Kiếm khí trong hắn dồn toàn lực lên thanh kiếm, uy lực trên nó bây giờ cực kỳ lớn mạnh.

Mộc Đăng nhận ra chính hắn đã sai, khi thi triển Sơn Hà Quyền - quyền thứ ba: Ám Sơn Vũ.

Hắn đứng bên trên, khí tụ qua nắm đấm, bóng dáng ngọn núi hùng vĩ đằng sau, chỉ uy áp toả ra đã tạo thành luồng gió mạnh thổi khắp vùng. Mặt đất bên dưới như bị che khuất bởi ánh mặt trời.

Hai kẻ này lao vào chém đấm, hoàn toàn không hề có chút nhân nhượng, nếu nhìn từ bên ngoài chẳng khác nào hai kẻ điên đang đánh nhau. Quyền va đến lưỡi kiếm cứng như sắt thép, âm thanh vang đến rất chói tai.

Hạo Dương hắn hiểu rằng Sơn Hà Quyền pháp tuy ảo diệu nhưng mấy tầng đầu chỉ là cường hoá sức đấm, qua lại một hồi tên kia đã thấm mệt. Rõ ràng kẻ này không phải đối thủ của cao thủ Kiếm Tu tam trọng cảnh, hắn chưa thi triển kiếm pháp nhưng đã để lại rất nhiều vết cắt trên thân tên này.

Trông bộ dạng hắn bây giờ vật vã vỗ cùng, vừa hay đúng lúc để tung đòn kết liễu:



“ Trần tộc đệ nhất kiếm pháp: Thanh Long Độc Kiếm - nhị kiếm tấn pháp: Nhất Kiếm Đoạn Hải”

Một đường kiếm đẹp, xẻ dọc núi non, cắt ngang bể hải, một bóng dáng giao long bay ra. Tuy đường kiếm vừa rồi đẹp là vậy nhưng tên này rất nhanh tay, lấy từ trong người lá phù giữ mạng duy nhất mà cha hắn cho. Đường kiếm vừa rồi chỉ vừa đủ chém nát lá phù, hơi ảnh hưởng đến nội tức của tên này. Mộc Đăng hộc máu mà chạy đi, hắn thi triển phù Ngự Phong mà chạy. Giận giữ nhìn lại, cố già mồm:

“ Trần Hạo Dương! Ta nhớ ngày hôm nay rồi! Lần sau gặp nhất định sẽ g·iết ngươi!”

Hạo Dương hắn cất đi thanh kiếm hắn thở dài một lượt. Thầm nghĩ:

“ Tên họ Mạc, lần sau không may mắn nữa cũng chính là ngày giỗ của ngươi!”

Nguyệt Như nàng ta trốn trong gian nhà trái, nhưng vẫn theo dõi từ đầu, trong tâm trí không ngừng suy nghĩ về hắn. Có điều, nàng ta hiểu rằng kẻ trước mặt mình đây lạnh lẽo đến mức nào, trong hắn không có đôi chút tình người, tự dặn chính bản thân phải cẩn trọng.

Dù nàng đã tự trấn an, nhưng những câu hỏi vì sao ấy cứ liên tục xuất hiện trong tâm trí. Dù hơi lo sợ vài phần, nhưng mà chính nàng cũng rất tò mò về quá khứ của hắn. Đặc biệt là cảnh giới của hắn nếu xếp trong dòng chính tộc, ở độ tuổi này đã đến tam trọng cảnh thì chắc chắn thiên tài.

Hạo Dương hắn biết nàng ta luôn chứng kiến, cũng không quá bận tâm chỉ cảnh cáo:

“ Nguyệt Như tiểu thư, bây giờ ta có việc phải làm nên đi trước. Nhớ kỹ lời ta nói, nếu không mỗi tháng thì cô sẽ về đúng hai lần vào rằm với mùng 1 đấy ” .

“ Rõ rồi! Nhưng ta có thể vào phòng sách đúng không?”

“ Điều gì cũng có thể ngoại trừ gốc đa sau nhà ta!”

Hắn nhẹ bước ra đường, đóng cửa yên tĩnh lại. Lúc qua ngõ có thấy hai kẻ rất kỳ lạ khi cứ ngó ngó, nghiêng nghiêng, chúng thấy hắn cũng tỏ ra nghi hoặc không kém nhưng vẫn mau chóng rời đi. Hạo Dương thấy kỳ lạ nhưng chính hắn cũng lười quan tâm, nên bỏ mặc.

Hôm nay đã là ngày 23 tháng 1 âm lịch năm Tỵ ( tức ngày 1 tháng 2 dương lịch ) tính theo thời gian thì còn khoảng một tuần nữa là sẽ đến ngày đình làng mở lễ cầu thần.

Mộc Bản Độc Tự Kinh là pháp bảo vô giá đối với Phật Tu nhưng vẫn có công dụng rất nhiều với các hệ tu khác, đây gọi là pháp bảo nhưng linh tính chính nó mang đã đạt đến sinh linh mộc hệ.

Hắn không quan tâm đến nó không phải vì không có hứng thú, Trần phủ tan nát một phần cũng chính là do thứ đó, thế nên hắn rất căm ghét...

Ngẫm lại chỉ khiến hắn cảm thấy nhức đầu mệt mỏi, cảm xúc vốn đã xấu lại càng xấu hơn.

Hắn đi ra ngoài không phải có việc gì lớn, chỉ là thực hiện tiện nghi mà hắn đã nói với chính khách quý đến thăm nhà.

Ở một nơi nào đó trong làng, việc thi triển lá phù kia đã khiến Mộc Đăng tổn thương kinh mạch, hắn liên tục ho ra máu, mồ hôi đầm đìa. Chỉ nghiến răng mà uất hận với chính kẻ gây ra cho hắn.

Cứ hỏi sao Hạo Dương lại hay bị ngứa mũi mỗi khi đi trên quãng đường.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.