Nghiệt Ma

Chương 5: Cái hữu thời



Chương 5: Cái hữu thời

“ Hỗn xược! Ngươi dám bắt nạt cháu đích tôn của lão phu! Muốn c·hết hay thế nào?”.

Vị nhị hoàng tử vương triều Đại Ngu đang hứng chịu uy áp nặng như núi đá, đè bẹp hắn xuống mặt đất, nhưng vẫn có thể thở và nói. Hắn biết rằng đã chọc sai người bèn lắp bắp xin tha:

“ Tiểu nhân có mắt như mù, xin tiền bối rộng lượng tha cho tiểu nhân một mạng”.

Lão Hoá không nói nhiều, tức khắc dùng uy áp của bản thân dốc ngược hắn lên trời, sóc tất cả đồ trong túi rơi ra cho bằng hết. Rất nhiều thứ đồ rơi ra, lão nói:

“ Cháu ta thắng ngươi những thứ gì, ta lấy lại thứ đó! Hôm nay ta tha cho ngươi, vì g·iết ngươi chỉ tổ làm bẩn tay!".

Nói rồi, ông ta quăng hắn về lại phía cổng làng, may là chưa ra khỏi địa phận làng Thổ Hà. Nhục nhã thay lại rơi đến trước mặt một kẻ...

Dáng người hắn cao lớn, trông khuôn mặt rất thư sinh, nho nhã. Vẻ mặt hiền từ nhưng ánh mắt lại không giấu đi được cái dã tâm từ bản chất, hắn mỉm cười với tên rơi trước mũi giày mình. Sau vẫn cung kính cúi đầu:

“ Ra là nhị hoàng tử Hồ Quang Lộc, tại hạ xin kính chào. Không ngờ lại hữu duyên gặp hoàng tử nơi này”.

Quang Lộc hắn nghe được giọng nói, đoán ra là ai ngay, tay siết đất, nắm toàn cát bụi, tự thấy bản thân nhục nhã vô cùng. Hắn đứng dậy chỉnh lại uy thế của một thằng con vua, quý tử hoàng triều.

Kẻ trước mặt là Mạc Mộc Đăng, con trai của tể tướng Mạc Mộc Trung trong triều Đại Ngu, rất thân cận với phụ hoàng của hắn. Hắn biết rằng từ lâu phụ hoàng đã rất đau đầu với cha con họ Mạc này, quyền lực đối với triều chính thì không còn được như trước, vì bị chúng chi phối vài phần. Công lao dẹp yêu tộc cũng rất lớn, hoàn toàn không biết phải xử trí ra sao. Trong triều cũng không thể mượn theo cách cổ nhân mà trừ khử - mượn gian thần g·iết trung thần. Phụ hoàng hắn từ lâu đã ngầm rõ âm mưu của cha con nhà này, g·iết vua đoạt ngôi. Có lẽ chỉ là chưa tìm được thời điểm thích hợp.

Hắn cười nói:

“ Ồ... ! Thì ra là Mạc huynh. Nơi này chẳng phải triều chính, sao phải đa lễ?”.

Kẻ này đáp lại:

“ Vậy ta thuận còn hơn nghịch, mạn phép nghe theo ý của hoàng tử! Ta còn có việc nên xin phép đi trước!”.

“ Mời!”.

Lúc ấy mới hiểu nụ cười trên môi mỗi kẻ c·hết chóc đến nhường nào, ai cũng có dã tâm riêng của chính mình. Nhưng so về tâm tính, tên hoàng tử họ Hồ thật sự không thể bằng.

Đợi hắn đi qua một quãng, lão Bốn châm điếu cày gần đó mới nói:

“ Thằng nhóc, bây giờ không còn tiền đúng không? Đúng là nực cười, đi thua cả một đứa trẻ con. Ngươi chỉ một từ “ngu” thì đúng là không thể tả xiết.”

Nói rồi chính lão lắc đầu buồn chán. Tên này nghe được cũng chỉ biết buồn bực, lủi thủi mà bước đi.

Bàn cờ.

Lão Lục vẫn đang đánh cờ với lão Lý:



“ Lão Lý, ông nghĩ sao về tên hoàng tử ngốc này?”.

“ Không phải, chính ông đã nói rằng tên này tâm tính không được tốt hay sao, Lão Lục? Ta không dám chắc thiên hạ này mai sau còn có vương triều Đại Ngu nữa, nhưng họ Mạc cũng chẳng có lợi lộc gì. Đồng quy vô tận, đồng quy vô tận thôi! Ý trời! Ý trời! Chỉ tiếc cho sinh mạng người dân phương nam này…”

Lão Lý thở dài, bấm đốt tay cố nhìn thiên cơ. Sau một quãng ông hãi hùng nói:

“ Không! Không thể! Áo bào đen xuất hiện, đứng nơi đỉnh cao trời đất, một ma kiếm trảm vạn Hoa Hán.”

“ Cái gì?”. Lão Lục kinh ngạc, cũng tính thiên cơ xảy đến tiếp theo.

[ Trần Phủ ]

Trên tay Hạo Dương là cuốn công pháp, hắn xem qua một lượt rồi mới cất vào ngực áo, quay ra lạnh lùng nói:

“ Mời Trần đại tiểu thư đây, rời đi cho. Chuyện ta đồng ý với cô đã thực hiện rồi!”.

Nàng ta mỉm cười, đi vòng quanh người hắn:

“ Vậy là huynh muốn đuổi người đẹp này đi thật à, không muốn chiếm tiện nghi gì sao ? Ta hỏi thật đấy?”.

Hắn liếc nhìn qua, hoàn toàn không mảy may đôi chút cảm xúc, ánh mắt nghiêm nghị vô cùng, cái nhìn không chút động tâm. Nàng ta thấy vậy, cũng hiểu tên này chẳng phải là người thích trêu đùa, nên đành thôi. Chắp tay vào đôi eo mảnh mai, nghiêng nghiêng nói:

“ Vậy huynh ban nãy không nghe rõ thỏa thuận của chúng ta à?”

Hắn ngơ ngác, mơ hồ cố tìm lại chi tiết nào đó trong chuỗi ký ức.

Ban nãy…

Cánh cổng gỗ khép lại, hai tên thuộc hạ của Nguyệt Như đang đợi bên ngoài. Hắn với nàng ta đứng nhìn nhau một hồi vẫn không hề chuyển biến, mắt đối mắt, mặt đối mặt. Nguyệt Như thấy vậy cũng ngại, nàng ta quay lưng tỏ vẻ kiêu sa nói:

“ Huynh không định mời ta vào bên trong nói chuyện hay gì à?”

Hắn nghe vậy mới định thần lại / quay lưng đi vào bên trong, giọng rất lạnh lùng:

“ Đi theo ta!”

Nàng ta đi theo hắn, lúc qua đường sân đã chú ý đến v·ết m·áu khô chưa lâu, thầm suy đoán nhưng cũng không dám hỏi gì nhiều. Hắn dẫn cô đến nơi tiếp trà của gia đình, chỗ mấy bàn ghế đá trước cửa gian trái.

Thấy nơi này rất tối, trong nhà cũng không hề có chút ánh đèn, không khí u ám sinh sôi trong tâm trí nàng. Tuy hơi sợ nhưng nàng ta lại cảm thấy tò mò nhiều hơn, tỏ ý mình là tiểu thư cao sang quyền quý ra lời:

“Tuy không biết huynh ở nơi này tiếp khách thế nào, nhưng đúng đạo tiếp khách chỗ ta thì phải tiếp khác nơi bàn trà giữa gian nhà. Còn nếu huynh bảo ta ngồi đây thì ta không đồng ý!”

Hắn nhìn nàng ta một lượt, vẻ mặt vô cảm, ngước nhìn lên nhẹ nói:



“ Được! Chiều ý cô.”

Rồi cả hai đi vào trong nhà, nơi này tối thui, tối đến mức ma mị. Hắn dẫn nữ tử này ngồi nguyên một chỗ, bản thân đã đen lại men theo len lỏi chìm vào bóng tối.

Ánh sáng rực lên, Nguyệt Như nhận ra mình đang ngồi trên bộ bàn ghế tạc bằng gỗ lim, trên nó khắc nhiều hoa văn đặc trưng của người phương nam.

Trên bộ bàn ghế là bàn thờ tổ tiên, nàng nhìn lên nhưng chỉ thấy hai bát hương trắng xóa bởi hương tàn, bên trên là bài vị khắc tên cha mẹ của kẻ kia. Thờ dài một lượt, nàng nhìn sang hai bên, một là gian giường ngủ bên trái, kia là gian sách nối với một gian buồng kín.

Nguyệt Như nhìn đống sách xếp trên kệ gỗ mà hãi hùng, từ những quyển triết lý, đạo đức, nhân sinh, thứ gì cũng đầy đủ. Bất giác hỏi :

“ Đống sách này, huynh đã đọc hết rồi?”

Hắn đáp lại:

“ Sao? Có gì ngạc nhiên à?”

Nàng ta lắc đầu, hỏi tiếp:

“ Ta đã xưng tên, nhưng vẫn chưa biết tên của huynh. Cho ta tên gọi của huynh đi!”

Hắn vô thức đáp lại, rồi đi vào buồng chuẩn bị nước nóng pha trà:

“ Cứ gọi là Hạo Dương là được!”

Nàng ta nghe đã rõ, lẩm bẩm lại vài lần dò xét nội dung từng câu từng chữ trong tên gọi một người. Nhưng vẫn không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa trong nó.

Hắn đi đến, đặt mạnh chén trà đến trước mặt nữ tử này nói:

“ Có gì mau nói nhanh lên, nhìn ngang quay dọc vừa thôi! Ta không có ý định sẽ tiếp khách lâu đâu!”

Nàng ta đang suy nghĩ trong đầu, giật mình vì câu nói đó, ánh mắt vài phần ngơ ngác… . Nhưng vẫn rất bình tĩnh, uống hết chén trà vừa rồi, vẻ mặt chẳng còn chút gì là chơi đùa, nghiêm túc nói:

“ Huynh ở nơi này cũng lâu rồi, thế nên ta cũng xin nói thẳng! Ta đến nơi này cũng là muốn Mộc Bản Độc Tự Kinh công nhận làm chủ nhân, vì nhiều lý do nữa nhưng thứ lỗi không thể nói cho huynh biết.”

“ Thế thì sao chứ?”. Hắn nói .

“ Huynh muốn có cuốn kiếm kỹ chiêu thứ năm của Thanh Long Độc Kiếm phải giúp ta một chuyện, thế nào?”

“ Mời nói.”



“ Chuyện là như thế này… sau đó ta sẽ ở lại nơi đây. Vậy huynh nhớ rồi chứ?”

Hắn gật đầu giúp thực hiện chuyện tiếp theo…

Lúc ấy mới bừng tỉnh, hắn nghi hoặc hỏi lại :

“ Lúc đó cô nói “sau đó ta sẽ ở lại nơi đây” mà “nơi đây” đâu chỉ đích danh nhà ta. Vậy nên mời Trần đại tiểu thư đi cho!”

Nàng ta không chịu, giải thích:

“ Trong một câu nói không hề nói rõ địa điểm hay đích danh một nơi nào, thì “nơi đây” cũng có thể hiểu là “nơi này”. Huynh hiểu chứ?”

Hắn trừng mắt nhìn lại, vẻ mặt u tối rất đáng sợ, trong ánh nhìn như muốn cảnh cáo một điều nào đó. Tên này gằn giọng nói với một nữ nhân:

“ Nhưng ta ghét cảnh khi nhìn thấy bóng dáng nữ nhân trong nhà, ngoại trừ mẹ ta ra... ! Cô hiểu chứ?”

Nói đến đây cũng đủ khiến cho nàng ta phải sợ hãi, giật thót, thầm hiểu không thể coi thường người trước mặt mình. Không phải cô không có nơi khác để đi mà là nơi này là chi ngoại của Trần tộc, có khí vận hai đời mà tổ tiên để lại. Dẫu sao, vì họ Trần với nhau cũng dễ che đi tính toán.

Nàng nhanh trí, đáp lại:

“ Được! Được! Vậy xem như là huynh cho ta thuê nơi này một tháng, giá cả không thành vấn đề.”

Thấy kẻ này vẫn không chút động lòng nàng ta tự nói tự tăng giá:

“ Ba túi, mỗi túi trăm đồng kim quan, thế nào?”

Hắn nghe đến đây cũng đôi phần động lòng, một kim quan bằng mười đồng kim tệ. Ba trăm đồng kim quan là ba ngàn đồng kim tệ, bằng hơn một năm tiền hắn kiếm được. Miễn cưỡng, hắn nói:

“ Cũng được! Nhưng nghe cho kỹ đây! Cô cho dù là tiểu thư hay gì cũng phải ở gian dưới. Không được làm phiền ta lúc buổi tối. Đặc biệt cấm được vòng ra sau nhà đến gốc đa kia. Cô hiểu chứ?”

Nàng ta đồng ý tỏ vẻ đã hiểu, hắn nói thêm:

“ Vì cô là khách thuê nhà nên mọi tiện nghi đều sẽ được đáp ứng, chỉ mong cô không có ý đồ riêng. Mộc Bản Độc Tự Kinh ta không có hứng thú!”



Mạc Mộc Đăng cũng mấy tên thuộc hạ theo sau, đi theo con ngõ nhỏ quen thuộc dẫn chúng ta cùng tiểu thư họ Trần đến một nơi quen thuộc - Trần Phủ.

Hắn ra lệnh cho cận vệ của mình đứng đây chờ đợi, để bản thân một mình đi vào, kẻ này tò mò:

“ Công tử, chúng ta đến nơi hiu quạnh, rách nát này làm gì? Không phải…”.

Hắn nheo mắt nhìn lại:

“ Không phải chuyện gì biết cũng là tốt, có những thứ ngươi không cần biết quá nhiều. Hiểu chứ?”

“ Thuộc hạ hiểu rồi!”

“ Tốt!”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.