Nghiệt Ma

Chương 4: Cái lừa dối



Chương 4: Cái lừa dối

[ Trần Phủ ]

Nguyệt Như nàng ta kêu lên một tiếng vọng thất thanh, đủ để mấy nhà xung quanh nghe thấy:

“ Cứu... mạng... !”.

Hai tên cận vệ ban đầu giật thót, đá sầm cửa, nhảy xồ vào bên trong. Khi nhìn thấy, chúng sững lại, vẻ mặt hoảng.

Hạo Dương một tay quàng vai bá cổ Nguyệt Như, tay còn lại kề kiếm sát cổ. Vẻ mặt nàng ta sợ hãi, trên khoé mắt rơm rớm giọt lệ, vả người run lên mà đến cả hắn cũng cảm nhận được.

Hai tên kia chĩa kiếm thẳng mặt hắn, ánh mắt giận giữ:

“ Ngay từ đầu, ta đã đoán là cái loại người này không tốt đẹp gì. Khốn nạn!”.

Tên còn lại nói:

“ Nếu hôm nay ngươi dám động đến một sợi tóc của tiểu thư, ta sẽ diệt cái chi Trần tộc rách nát này!”.

Hạo Dương hắn nghe được cũng thấy phì cười, khi kiếm vẫn kề cổ người này, tay siết lại, vẻ mặt ung dung. Hắn tự động cắt đi một sợi tóc của cô gái này, thách thức thả tay xuống, nói:

“Còn dám đe dọa ta hả? Các ngươi không rõ tình cảnh của tiểu thư nhà mình à? Ta cũng nói luôn, hôm nay các ngươi còn tiến lên một bước thì ta không đảm bảo được tính mạng của người này đâu!”.

Hai kẻ này nghiến răng ken két, cũng do dự, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Hai tay siết kiếm cũng đã không còn chắc, dường như chúng rất e ngại, lo sợ việc này. Tiếng nuốt nước bọt còn lộ rõ .

Nhưng mũi kiếm vẫn chưa hạ, tên này tiếp tục đe dọa:

“Một tên vô danh tiểu tốt cũng dám đối đầu với Trần tộc chính hệ. Có bản lĩnh thì ngươi ra tay thử, xem sẽ có bao nhiêu cao thủ đến t·ruy s·át ngươi!”.

Hắn nghe đến đây thôi cười lớn, tiếng cười như một bậc vĩ nhân:

“Nghe các ngươi nói, ta thấy sợ… sợ thật đấy!”.

Nói rồi, hắn dí sát kiếm vào da thịt nữ nhân kia. Vẻ mặt bình thản nói chốt:

“Tiểu thư các ngươi c·hết, cả Trần tộc biết. Còn ta mai danh ẩn tích, đố kẻ nào tìm ra?”.

Vẻ mặt hắn, chẳng có chút gì là đang nói đùa, vô cảm lạnh lẽo qua ánh mắt. Còn hai tên này càng sợ hãi hơn nữa, chúng bối rối, hoàn toàn không dám bước đến…



Một lát nữa, chúng tự động cất đi thanh kiếm, đưa hai tay ra, vẻ mặt cười giả trân lộ rõ ý định. Hắn chỉ nhìn thấy cũng hiểu là muốn thương thảo, trong lòng cười nhạt. Hai tên này nói nhẹ:

“Đại ca, xin huynh bình tĩnh lại. Chúng ta nói chuyện nhẹ nhàng được không? Ban nãy, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”

Hắn biết bản thân đã nắm thóp chúng, chỉ nhẹ đưa thanh kiếm ra khỏi da thịt, nhưng vẫn kề cổ. Hắn cười nói:

“ Sao? Không già mồm tiếp đi! Ta đang chờ các ngươi thách thức tiếp đây này”.

“ Không dám. Không dám ạ!”.

“ Ô… ! Vậy sao?”.

Nói rồi hắn lại kề thanh kiếm sát da thịt một lần nữa, muốn xem phản ứng của hai tên này. Quả nhiên…

Chúng quỳ rạp xuống chắp tay cầu xin, khóc mếu máo rất buồn cười:

“ Đại ca, chúng ta cắn rơm cắn cỏ cầu xin. Xin huynh đừng làm hại tiểu thư nhà ta, huynh muốn bọn ta làm gì cũng được.”

Nghe đến đây hắn cảm thấy rất thú vị, dù sao mấy tên này đã lộ bản chất, cũng không cần phải quá bức. Dù sao hắn cũng không phải muốn g·iết người.

“ Vậy sao? Đưa tất cả lệnh bài trên người các ngươi đây cho ta, nếu không… !”

Hai tên này ngoan như con cún, tất cả lệnh bài lấy ra hết, ném nhẹ về phía trước mặt hắn. Mãi đến khi, cả hai mang ra tấm lệnh bài màu đỏ cuối cùng, chúng tuy do dự, trong ánh mắt đôi phần sợ hãi điều gì đó. Sau chúng vẫn ném về phía hắn, Hạo Dương mỉm cười nhạt nhẽo.

Thanh kiếm buông ta, Nguyệt Như đứng dậy tỉnh bơ, lau đi vết nước trên khoé mắt, vẻ mặt như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nàng ta tiến đến, nhặt hai tấm lệnh bài màu đỏ cất vào tay áo, vẻ mặt tươi cười.

Hắn cười nhạt:

“ Trần đại tiểu thư đây, thật khiến người ta phải mở mang tầm mắt. Diễn xuất như thần, nhập tâm như thánh.”

Nguyệt Như chỉ nhẹ nhàng đáp lại:

“ Bạch Mục huynh quá khen, thế này vẫn bình thường thôi!”.

Hai tên kia ngỡ ngàng, ngơ ngác vài phần, chúng biết bản thân bị lừa, liền lập tức đứng dậy. Nguyệt Như nàng ta cười nhẹ:

“ Các ngươi cũng hiểu rồi đấy. Bây giờ, đến nơi khác đi đúng ngày rằm tháng sau ta sẽ đến gặp các ngươi ở Bắc Ninh địa trấn.”



Chúng lắp bắp:

“ Nhưng…”

Nguyệt Như lườm hai kẻ này:

“ Nếu hôm nay các ngươi không ra khỏi làng, thì ta sẽ kể với phụ thân chuyện hôm nay. Cứ thong thả đi!”

Chúng không cam nhưng vẫn chỉ còn nước cúi đầu. Sau đó biến khuất.

Tại ngôi miếu dưới gốc cây đa, hôm nay lại có mấy kẻ đến dâng lễ. Một nữ tử tóc đen nhánh, búi gọn sau gáy, vẻ mặt nàng ta cứng rắn, toát lên khí chất của một nữ anh hùng. Vầng trán cao, không thiếu đi nét anh tuấn, tiêu sái của một nam nhân, nhưng nét đẹp của một nữ tử vẫn ẩn sau bề ngoài đó.

Nữ tử này họ Triệu, tên Hoan, đệm Ngọc Thúy - Triệu Ngọc Thúy Hoan, nàng ta là nữ tướng của thành Tân Thanh. Thành Tân Thanh toạ lạc nơi đầu đỉnh biên giới thiên hạ Đại Ngu, sát biên giới với đám yêu tộc Hoa Hán, nên nơi này thường xuyên chìm trong các cuộc t·ấn c·ông của yêu thú. Xác người máu lửa liên hồi, từ xa xưa đến nay. Qua vùng đất của yêu tộc Hoa Hán, chính là thiên hạ của vương triều Đại Lý.

Đại Ngu và Đại Lý từ thưở sơ khai đã nằm kề hai bên phía của vùng đất yêu tộc Hoa Hán, nơi này yêu khí bao trùm, rộng lớn vạn dặm. Không biết bao nhiêu sinh mạng đã ra đi trong cuộc chiến vô nghĩa này.

Nàng ta hôm nay, từ nơi xa xôi vạn dặm đường của Văn Lãng phủ, Lạng Sơn địa trấn tới gốc đa miều đình này cũng vì hai chữ “nghĩa sĩ”. Nàng muốn cầu sơn thần cho linh hồn họ siêu thoát, muốn xin phước đức buôn lành cho binh sĩ của bản thân.

Một mâm cúng đầy đủ: một con gà luộc, một bình sứ cắm ba bông hoa cúc, một đĩa sôi, một đĩa giò và quả cau lá trầu. Nàng ta tự tay thắp lên ba nén hương, cắm lên môi miếu, cùng hai sĩ cận quỳ cẩn trước miếu sơn thần.

“ Nữ tử họ Triệu, tên Hoan, đệm Ngọc Thúy tức Triệu Ngọc Thúy Hoan. Hôm nay, lặn lội phương xa, chắp tay kính lễ, cầu xin Sơn thần che chở cho những binh sĩ đã nhắm mắt của nữ tử qua thế giới bên kia yên bình, cũng xin thần linh ban cho ba nhánh rễ cây cầu phúc đức. Nếu ngài đồng ý hãy tạo một cơn gió thổi tới ba cái lá đa, nếu ngài không đồng ý xin hãy thổi tắt hương cúng.”

Một cơn gió thổi đến, ba cái lá bay đa tới trước mặt nàng ta, Thúy Hoan hiểu ý. Nàng dập đầu ba cái tạ ơn thần linh, từ trên nhành đa, ba nhánh rễ cây tự rụng xuống. Rơi trước mặt nàng. Nàng dập đầu:

“ Cảm tạ thần linh phù hộ, nữ tử xin nhận thánh đức của người.”

Họ tiếp tục quỳ cho đến khi hương khói tắt hẳn, rồi mới dám đứng dậy. Nàng ta nâng ba nhành rễ cây cất vào trong túi trữ vật, lúc quay sang mới bắt gặp ánh mắt.

Lão Lục đã đứng đó, vẻ mặt hiền hậu vô cùng, tay cầm thứ gì đó nói vài câu:

“ Thân nữ nhi phóng tình trường

Dụng thân dụng phẩm thủ quốc

Công đức vô thùy thiên hạ

Đa cá nam nhân bất đức trần.”



Thúy Hoan thấy rất ngạc nhiên, khi trước mặt nàng là một ông lão vẻ mặt đôn hậu, trong y phục nho sĩ bình dị. Nàng cúi đầu hành lễ tỏ nghĩa, dám hỏi:

“ Lão đây là?”.

Lão Lục cười nhẹ, nếp nhăn xô lại, trông càng đôn hậu hơn nữa. Ông vuốt râu:

“ Lão đây, dân mến đặt cho một tên Lục, thường gọi lão Lục. Làm người canh miếu ở nơi này, ngươi cứ gọi ta là Lục lão là được.”

“ Nữ tử hiểu rồi!”.

Lão ta đi quanh người nữ tử này, ngắm nhìn một lượt rồi tiến đến. Lão lắc đầu buồn chán, dường như nhìn thấu điều gì đó. Nàng ta hiểu ý, cúi đầu nói:

“ Không ai hữu ý vô duyên, Lục lão có điều gì muốn dăn dạy tiểu nữ tử, xin nói cho.”

Lão Lục nhìn nữ tử thẳng thắn này, trong lòng cũng rất vừa ý, ông hiểu rằng một người phụ nữ cầm đao, binh đánh trận thì không thể giống nữ nhân khác, tuy đầy mà thiếu, thiếu sót rất nhiều. Ông vuốt râu ba lượt nói:

“ Ngay tốt, thẳng tốt, cứng rắn cũng rất tốt. Nhưng tôi luyện tâm tính con người cứng quá thì thành dập khuôn, ngươi tốt, rất có nghĩa khí nam nhi. Chỉ tiếc đạo hạnh khuyết, chưa ngộ hoàn toàn.

Tại đây, hôm nay lão tặng cho ngươi chữ "Thấu”.”

Nói rồi lão Lục, đưa cho nữ tử này một quân cờ đá trên khắc tỏ chữ “Thấu”. Nàng ta đón nhận nó, tuy chưa hiểu vì sao nhưng vẫn hành lễ cảm tạ. Sau đó rời đi.

Lúc ấy lão Lý mới từ đằng sau buớc ra, vẻ mặt u sầu nói:

“ Khi nãy chúng ta đã thấy đôi điều tương lai của đứa trẻ này, mong chữ mệnh lộ ông trao có thể giúp nó giải vận sau này”.



Hoàng tử Đại Ngu đi lại trong con ngõ nhỏ trong làng, hắn muốn kiếm tìm cơ duyên nào đó cho bản thân. Đi qua nhiều con ngõ trong làng, thấy nhiều cảnh mà hắn cho là tầm thường, chẳng điều gì đáng cho vào mắt.

Đến bãi đất trống, hắn nhìn thấy một đám trẻ con đang chơi ô ăn quan rất vui vẻ. Nhớ lại lúc nhỏ, bản thân cũng từng là cao thủ, hắn cảm thấy thú vị liền đi tới xem chúng. Mấy đứa nhỏ, đã thấy hắn xong vẫn mặc kệ mà vô tư chơi tiếp, đã qua bao nhiêu ván mà không biết.

Hắn buồn tay liền thách đấu với mấy đứa trẻ, đứa nào cũng thắng duy chỉ duy nhất thằng Tuấn cháu lão Hóa làm chài cá cuối làng. Chục ván đánh, chục ván thua, với cái tính thích hơn thua của bản thân hắn thì không thể chấp nhận nổi. Hắn giận lắm, mang cả đồ ra làm cá cược, chỉ nhắm đến viên ngọc vàng trước cổ thằng nhóc. Từ lâu hắn đã biết viên ngọc đó không tầm thường, nhưng mỗi tội là thua sạch.

Tên này cay cú, giở trò lưu manh, ỷ lớn h·iếp nhỏ. Hắn lấy lại tất cả đồi mình thua cược, quát mắng đám trẻ, giật lấy viên đá. Khiến lũ trẻ hoảng sợ mà bỏ chạy toán loạn, viên đá mới chỉ nắm trên tay thôi mà hắn đã phải chịu uy áp đè mạnh xuống đất của lão Hoá từ bờ sông.

Ông ta gằn giọng:

“ Hỗn xược! Dám bắt nạt cháu của lão phu ! Ngươi muốn c·hết hay gì?”.

Lão Lý với lão Lục lại lắc đầu buồn chán, lão Lục nói:

“ Một tên tâm tính không ra gì, sao xứng với mấy nhánh rễ đa.”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.