Nghiệt Ma

Chương 51: Đối thoại



Chương 51: Đối thoại

Hạo Dương quay lại trong quán, hắn ngồi ở bàn dành riêng cho nước chè mà chờ đợi. Phần bốn nén hương sau, Uyên Thư mới đứng dậy tự nhiên bước ra bên ngoài. Ông chủ nơi này nhìn ta, mỉm cười trìu mến, rồi nói:

“Lý tiểu thư, lần sau lại ghé qua!”

Nàng ta nhìn lại ông lão rồi thầm gật đầu, mỉm cười như thay lời đồng ý.

Uyên Thư nhìn Hạo Dương đang ung dung uống trà một lượt rồi nói:

“Trần Dương huynh, chúng ta có thể ra ngoài đi dạo chứ?”

Nàng ta đi ra bên ngoài trước một bước, còn hắn chỉ lẳng lặng theo sau, trong suy nghĩ cũng rất khó hiểu vì sao nữ nhân này lại luôn cố ý tiếp bản thân mình. Vì thế nên hắn luôn rất đề phòng, đi đằng sau ít nhất cũng cách ít nhất ba bước chân, luôn chăm chú quan sát và cảm nhận mọi sự.

Uyên Thư thấy nam nhân đi sau mình vẫn luôn đề phòng không khỏi thầm cười, ngược lại cũng cảm thấy rất thú vị. Dù đã đi cả chục bước chân nhưng cả hai vẫn chưa hề mở lời dù chỉ là một tiếng động khẽ.

Nhưng hắn thì không đủ kiên nhẫn đến thế, dù sao sâu trong hắn cũng không muốn có chút can dự nào liên quan đến nữ nhân này. Bèn nói thẳng:

“Lý tiểu thư, không biết cô năm lần bảy lượt muốn tìm gặp tại hạ là có chuyện gì quan trọng thế?”

Nàng ta vẫn bước đi về phía trước, trên bờ môi ngọc bỗng nở một nụ cười thoáng nhẹ, xong càng cảm thấy thú vị hơn về kẻ này. Rồi nàng ta mới nói:

“Sao ngữ điệu câu “năm lần bảy lượt” của huynh giống như đang ám chỉ việc ta cố gắng tìm cách tiếp cận huynh thế?! Mà ta cũng đâu phải kẻ xấu…”

Lời còn chưa dứt mà hắn đã đâm thẳng cái vỏ bọc ngoài lời nói ấy:

“Không đúng sao?!!!”

Uyên Thư nàng ta có đôi chút ngỡ ngàng, nàng ngạc nhiên khi nam nhân này lại thẳng thắn, một câu nói thôi cũng là câu nói thẳng không chút phòng bị, lại càng không quan tâm đến cảm xúc của người nghe. So với những kẻ chuyên đi nịnh nọt thì Uyên Thư lại ưa những kẻ thẳng thắn hơn:



“Hôm qua, ta đã thấy huynh hai tay đẩy ngã hai nữ nhân đến tiếp cận bản thân mình. Có lẽ huynh không ưa gì nữ nhân đúng không? Ngay cả ta cũng vậy, phải chứ?”

Hạo Dương hắn chẳng biểu lộ điều gì, lạnh lùng đáp lại:

“Nếu đúng thì sao? Mà không đúng thì sao?”

“Tất nhiên… đây là con người của Trần Dương huynh nên ta vốn đâu thể bàn luận hay bình xét. Lần này gặp mặt, ta cũng chỉ muốn xin bài thơ đêm qua của huynh thôi. Vốn muốn bàn thêm về ý thơ nhưng huynh có vẻ lại không ưa ta, thế nên đành thôi.”

“Vậy sao… ?! Sẽ thế nào nếu ta không muốn?”

Uyên Thư bấy giờ mới quay đầu lại, hắn hay nghe nói: “Tiểu thư thì phải…” vậy nên đã sẵn sàng chờ đợi khuôn trạng ấy… . Nhưng kỳ lạ thay, sắc mặt của nữ nhân này lại không thay đổi chút nào, dường như cũng không có chút gì là bận tâm khi trên khoé miệng vẫn nụ cười vẫn rất hiền dịu, hắn cố nghĩ đây là nụ cười giả trân nhưng thực nó rất tự nhiên.

Nàng ta thấy hắn vẫn chưa bao giờ hết nghi ngờ mình, chỉ nhẹ nói:

“Ta vẫn chưa thấy ai đề phòng ta chặt giống như Trần Dương huynh cả… . Thôi vậy, đó là bài thơ của huynh thì huynh có muốn cho hay không cũng là quyền của chủ nhân bài thơ, sự này ta không dám quản. Nhưng đã gặp mặt tức là hữu duyên, đêm qua ta mời huynh đi dạo nhưng không được, hôm nay mời lại không biết huynh có thể bỏ ra chút thời gian quý báu của bản thân?”

Hạo Dương từ lâu đã cảm thấy có rất nhiều kẻ đang theo dõi mình, chỉ là chưa thực sự nhìn thấy. Hắn cũng muốn thăm dò, cũng muốn đánh động qua đôi điều, liền đánh mắt lên mái nhà xa xa nói:

“Lý tiểu thư, tại hạ đại kỵ việc luôn có người theo dõi sau lưng. Nếu tiểu thư nói người của mình cáo lui thì ta có lẽ còn xem xét lại.”

Uyên Thư nghe thế cũng chẳng mảy may, dường như cũng đã đoán trước được câu hỏi. Nàng ta nhìn khắp xung quanh một lượt cuối cùng dừng trên người hắn, điềm tĩnh, nhẹ nhàng nói:

“Trần Dương huynh, nơi thành Thăng Long bề ngoài yên bình mà phần sâu chìm mất đáy, vạn sự khó đoán. Hôm nay gặp huynh ở đây cũng là hữu duyên, ta cũng không mang theo một tỳ nữ hầu hạ hay tay sai nào. Những kẻ theo dõi huynh cũng rất nhiều, mà ta đang đứng đối diện thì việc gì phải cho người theo dõi. Nơi này đông người, ta cũng không làm điều trái lễ, thì huynh cũng khó mà nảy sinh tâm lý ái ngại để ra tay. Với lại ta tin một người lễ nghĩa, biết đối nhân xử thế như Trần huynh đây sẽ không có những suy tính ấy.”

Hạo Dương hắn lần này phải thực cảm thán nữ nhân này: “Tâm tính, lời lẽ đó phải hơn những kẻ gọi là nam nhân. Đúng như câu ngoài nổi trong chìm, thì câu nói ấy cũng không khác là bao. Bề ngoài nhẹ nhàng, tình cảm mà ẩn ý như đang muốn thăm dò tâm tính, ý lý của kẻ khác.”. Hắn mỉm cười nhẹ:



“Tiểu thư nói gặp ta là hữu duyên, mà tại hạ cho dù không hơn ai vẫn luôn cảm thấy cô như đang tiếp cận ta. Ta cũng xin nói thẳng… một bài thơ vớ vẩn cũng không xứng để Lý tiểu thư tựa thân như lá ngọc cành vàng để ý đến! Tại hạ thực sự thấy khó hiểu khi cô đến tìm, mọi sự chắc không phải như bề nổi đâu chứ?!”

Lời nói này khiến nàng ta thật sự động tâm, ánh mắt đã thay đổi đi rất nhiều so với khi trước. Vẻ điềm tĩnh, bình thản cũng vơi vớt đi mấy phần trên khuôn trạng. Tuy thế thì nụ cười vẫn chưa bao giờ biến mất:

“Mọi lời lẽ đều chứng tỏ là huynh không hề muốn gặp nữ tử như ta?”

Câu nói như ngấn đoạn điều gì đó.

“Nếu đúng thì sao? Sai thì sao?”. Hắn nói.

Nàng ta tiến gần đến hắn, biểu cảm vẫn không hề thay đổi. Nhưng hễ Uyên Thư bước đến gần một bước thì hắn sẽ lùi lại một bước, giữ khoảng cách tuyệt đối như vách ngăn của trời với đất.

“Trần Dương, ta chưa hề làm chuyện gì thái quá sao huynh phải đề phòng ta như vậy?!”

Hắn cũng rất vui vẻ mà đáp lại:

“Uyên Thư tiểu thư, không phải vô cớ mà các bậc tiền bối đi trước lại truyền đời câu “hồng nhan họa thủy”. Nếu tiểu thư hiểu ý nghĩa câu nói đó thì đừng hỏi vì sao?

Nàng ta nói nhỏ trong miệng: “Ra là vậy…”.

“Nhưng nếu thế này, cũng đâu thể chứng minh được việc ta sẽ mang lại tai hoạ cho huynh?”

Hắn mỉm cười sâu trong đáy lòng, câu hỏi này như đã lộ ra điều gì đó sai lầm. Uyên Thư nói ra chữ cuối rồi mới nhận ra điều yếu điểm, nhưng lại không thể sửa, chỉ có thể lắng nghe lời hắn nói tiếp theo để mà ứng phó.

“Lý tiểu thư, tại hạ đâu có biểu ý rằng gặp tiểu thư sẽ mang lại tai hoạ cho ta. Đúng như lời tiểu thư nói, đã gặp tức là hữu duyên. Ta cũng đâu phải là loại nam tử nhỏ nhen mà đến ngay cả một bài thơ cũng không cho được! Thế nên… tiểu thư xin hãy cứ yên tâm.”

Nói rồi hắn đi ra cái bàn gần đó vừa hay đây là quán thịt gà, rồi lấy từ trong túi trữ vật một khuôn bản giấy viết chữ, trắng tinh. Hắn không dùng mực mà lại dùng máu gà để viết lên bài thơ mà hắn ngâm đêm qua, khi viết xong rồi lại đưa khí từ nội tức vào phổi thổi khô bản giấy.

Hạo Dương cứ thế đưa bản thấy viết bài thơ đêm qua mà hắn đọc, tự nghĩ ra cái tên mà đặt cho nó là - Ngắm Trăng. Xét về văn phong, nét bút thì một kẻ hay làm bạn với sách như hắn há lại có thể không thuận. Từng nét bút ngọt, đậm nhạt mượt mà biểu ý, so với mất lão đồ hay viết chữ thì cũng không kém là bao.



Chỉ có điều, nhiều kẻ nhìn thấy nhưng lại không hiểu tại sao thay vì dùng mực viết thì hắn lại dùng mực gà. Đó như là lời xúc phạm khi người xin bài thơ của hắn lại là một tiểu thư cao sang, quyền quý.

Hạo Dương cuộn lại bản giấy một cách gọn gàng, hắn vui vẻ đi đến gần Uyên Thư, lần này khoảng cách đã gần hơn chứ khi vừa đủ hai bước chân. Hắn nói:

“Lý tiểu thư, tại hạ có mang bản giấy viết chữ mà lại quên mang theo mực viết. Vừa hay đến nơi này lại bắt gặp thứ tốt hơn cả mực viết là máu gà, màu đỏ cũng rất tốt, nhìn ấn đường của tiểu thư như này có lẽ là mệnh hoả - mà mệnh hoả thì màu đỏ lại rất phù hợp, rất tốt cho nhục thể. Đây cũng là ý của tại hạ, tuy xét về vai vế thì máu gà vẫn hơi tầm thường nhưng đây là tấm lòng của tại hạ. Mong tiểu thư đừng chê.”

Một kẻ vốn ít nói như hắn mà nhiều lời quả là không quen, nhưng hắn vẫn rất thản nhiên dường như muốn xem điều gì đó hơn thế. Hành động này của hắn không chỉ mình hắn cười, mà nhiều kẻ đằng sau cũng cười, những nụ cười đầy ẩn ý mà ngầm tự cảm thán.

Uyên Thư nàng biết mùi máu, biết vị máu nhưng không phải máu gà. Đối với tất cả, nàng coi đây là thứ ghê tởm nhưng lúc này hoàn toàn không thể để ý riêng lọt vào tâm trí. Nàng nhận lấy bản giấy, cười đáp lại:

“Trần Dương huynh quả đã có lòng rồi, nữ nhân ta thực mệnh mộc, mà mộc lại sinh hoả, màu đỏ đúng là rất phù hợp thế nên ta mới hay đeo ngọc bội màu đỏ hồng. Bản giấy cùng bài thơ bên trong cũng không thể coi như hư không được, xem như lần này ta nợ huynh một ân tình.”

Nữ nhân này xưng như thế thì làm sao hắn không hiểu được ý nói bên trong, bèn từ chối ngay:

“Lý tiểu thư, bát phở Cồ đó cũng xem như là ta nợ cô. Mà thứ trên tay kia cũng chính là đồ ta trả lại, sau này chúng ta không ai nợ ai. Thế nào?!”

Uyên Thư ý thức được lời mà tên này nói, điều hắn nói đều rất đúng, hoàn toàn không thể sai được. Nàng ta vốn muốn nói thêm điều gì đó nhưng hắn đã tiếp ý:

“Lý tiểu thư, tại hạ còn có việc nên xin phép cáo lui.”

Nàng vốn muốn nói thêm nhưng hắn đã rời đi ngay sau đó, không một chút lưu tâm. Hắn quay bước cũng chỉ đành nói:

“Tạm biệt, Trần huynh…”

Hạo Dương hắn cũng không biết là mình đã nói chuyện bao lâu, chỉ thấy con phố trước vắng mà giờ đã rất đông. Nhìn lên trời cũng đoán được là canh tư, hắn ngẫm lại khi nãy vẫn không khỏi tự cảm thán. Dù hắn biết nữ tử này đã cố ý tiếp cận thì chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha, nhưng cũng chỉ đành thôi mà để sau này đối phó.

Hoá ra, kẻ không buông tha hắn không chỉ có mỗi mình nữ tử kia, mà còn thêm một người nữa. Vẫn như thế mà gặp hắn, rồi cất tiếng nói:

“Trần Dương huynh đệ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.