Hôm sau hắn tỉnh dậy từ sớm, mà chính ra cả đêm hôm qua hắn có ngủ tẹo nào đâu, cũng bởi muốn đề phòng xem có chuyện gì đó xảy ra hay không. Hắn xếp lại giường chiếu ngăn lắp, lặng lẽ bước xuống lầu một cách yên tĩnh vì bây giờ cũng mới là nửa canh ba. Đêm qua vì không ngủ mà hắn cũng muốn nghĩ ngợi vài điều, chỉ tiếc là không nghĩ nổi khi những âm thanh kỳ lạ cứ vang lên. Tiếng nữ nhân, nam nhân đủ cả “a” “á” “ớ”... đôi lúc từ phòng bên còn rung cả tường khiến hắn rất khó chịu.
Hạo Dương nhẹ bước đi xuống dưới nhà đã thấy nhiều tiểu nhị đang quét dọn, sắp xếp lại mấy công việc chưa hoàn thành buổi hôm qua. Tên tiểu nhị hắn quen mặt cũng đang cầm cây chổi quét tước, nhưng cái dáng vẻ chỉ đạo này làm hắn thấy khó chịu.
Tên này thấy bóng dáng hắn liền đưa cây chổi rơm cho người bên cạnh mà tiến đến gần hắn, miệng mỉm cười chào hỏi:
“Trần Dương công tử, sao hôm nay ngài lại dậy sớm như thế?! Chất lượng phòng của chúng ta không tốt sao? Hề hề…”
Hạo Dương ngẫm lại, hắn vốn chưa hề xưng tên cho kẻ này… nhưng có lẽ lúc xưng danh với Lý tiểu thư kia kẻ này cũng đã nghe thấy nên cũng thôi. Hắn hỏi tên này:
“Hôm nay ta muốn rời khỏi đây, tiền thuê phòng là bao nhiêu?!”
Tên này hai tay đan vào nhau một lát rồi chà mạnh, miệng cười có phần nhởn nhơ nói:
“Công tử, tiền thuê phòng của ngài hết 100 kim tệ.”
Hạo Dương nghe vậy cũng không quá ngạc nhiên, hắn lấy tiền từ túi trữ vật của mình ra định trả thì chả hiểu sao ông chủ trọ từ đằng sau bước đến. Ông ta gõ mạnh một cú vào gáy tên này đến độ âm thanh trong không khí còn vang đến tiếng “chát!”. Lại thêm tiếng quát mắng:
“Tiền! Tiền, cái đầu ngươi! Công tử đây là bằng hữu, quý nhân của Thiên Tường công tử mà ngươi dám lấy tiền. Hử …!!! Cút vào bên trong!!!”
Tên tiểu nhị b·ị đ·ánh cho một cú đau điếng, liên tục xoa gáy, uất ức đi vào bên trong.
Ông chủ trọ thấy Hạo Dương vẫn nhìn với con mắt không tốt liền đánh động, miệng ông ta cười cười, tay chà chà mà nói:
“Trần công tử, cậu là bằng hữu của Thiên Tường công tử cũng như khách quý của Hoa Phượng trọ chúng ta. Tiền thuê phòng vớ vẩn kia, không tính!”
Hắn không vội đáp lại mà dùng ánh mắt lạnh lùng nghi hoặc nhìn ông ta, điều đó cũng khiến ông ta rợn tóc gáy, tấm trí r·ối l·oạn không hiểu vì sao tên này lại nhìn mình như vậy.
Ông ta trở lên cuống cuồng, ăn nói lắp bắp:
“Công tử, hay là xem đây như quà gặp mà ta tặng cậu đi. Sau này vẫn mong cậu quay trở lại.”
Hắn bỗng lộ ra một nụ cười khẩy mang dáng vẻ trêu đùa, cợt nhả:
“Vậy ta tuân mệnh bằng hơn phải phép. Đa tạ ông chủ đã miễn phí, lần sau sẽ còn ghé thăm.”
Ông ta trên miệng thì cười, nhưng thầm nghĩ: “Đừng quay lại thì hơn…”
Ông chủ trọ chu đáo tiễn hắn ra đến tận cửa, hắn cũng quay lại nhìn ông ta mà chào tạm biệt rồi lõng thõng bước đi.
…
Khung cảnh buổi sớm mai thật yên ắng, khác hẳn với thuở buổi và ban đêm nhộn nhịp. Con đường vốn đầy người qua lại nay mới chỉ lác đác vài người, hai bên đường cứ cách một đoạn là lại có người bán quà rong như : bánh bao, cháo, hột vịt lộn, … nhưng thứ khiến hắn chú ý nhất lại là mùi hương phở Cồ đất Hà Nội thoang thoảng đâu đây.
Hắn từng nghe đâu đó câu: “Đến Thăng Long mà không ăn phở Cồ thì chẳng khác nào mùa xuân không đào, chẳng hoa mai.”. Câu nói này khá hay, khá văn vẻ khiến hắn rất hứng thú đó giờ, mà hôm nay cũng mới có cơ hội được thưởng thứ bát phở Cồ Hà Nội.
Hắn nhìn trên biển hiệu cách đó không xa mới thấy dòng chữ: “Phở Cồ đệ nhất phố Mã Mây”. Hắn đọc rồi lại thấy buồn cười, lẩm bẩm: “ “Đệ nhất?!” để ta xem thử có ngon đúng tên gọi hay không.”
Đi gần tới đó chục bước, hắn đã được các bà, các chị bán quà rong mời chào nhưng đều từ chối. Mùi hương phở thơm dịu đi tới khứu giác hắn, khi ấy chính thân thể như không còn là của hắn nữa, nó bị một mùi thơm ngọt thanh, đậm vị lôi kéo bước chân tới gần.
Thoáng chốc Hạo Dương đã đứng trước quán phở Cồ, mà chẳng hiểu sao người hắn không muốn gặp nhất lại xuất hiện - nữ nhân đêm qua.
Hắn hít thở một hơi thật sâu rồi quay người rời đi, nữ nhân kia đã thấy hắn đến đâu thể dễ dàng buông tha như thế. Nàng ta nói:
“Trần Dương huynh, nếu đã đến rồi sao còn không vào. Huynh quay về là còn ái ngại điều gì sao?! Do ta à… ?”
Hạo Dương vậy nào có thể rời đi nữa, hắn quay đầu lại chầm chậm bước vào bên trong, tiến đến ngồi trước mặt nữ nhân này. Uyên Thư giơ tay nói:
“Ông chủ, cho ta thêm một xuất phở Cồ 20 kim tệ.”
“Tới ngay!!! Tới ngay đây!!!”
Đêm qua hắn vốn chẳng chú tâm, hôm nay xem như cũng được nhìn trọn cái nhan sắc hồng nhan họa thủy này.
Nàng ta sở hữu vẻ đẹp khiến vạn vật cũng phải ngừng thở đôi lát, một nhan sắc có thể khiến đất nước nghiêng ngả, khuynh thành đảo quốc như trong những câu lịch sử xa xưa.
Gương mặt nàng tựa vầng trăng rằm tháng tám, làn da trắng ngần tựa ngọc, mịn màng như lụa là thượng hạng. Đôi mắt trong veo như làn nước thu, sâu thẳm như đại dương mênh mông, khiến người đối diện dễ dàng chìm đắm trong đó. Hàng mi cong v·út như đôi cánh bướm khẽ chớp, tô điểm thêm vẻ đẹp mê hoặc. Đôi môi anh đào mọng đỏ tự nhiên như những cánh hoa đào mùa xuân, khi nàng mỉm cười, cả thế gian như bừng sáng.
Vóc dáng nàng cao thanh tao, thướt tha như dương liễu trước gió. Eo thon nhỏ nhắn đến nỗi có thể một tay ôm trọn, vai ngọc nuột nà, cần cổ cao kiều diễm. Mỗi động tác dù chỉ là phàm thường của nàng nhẹ nhàng uyển chuyển như làn mây trôi, như những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ thu. Mái tóc đen nhánh, mượt mà như thác đổ buông xõa đến eo, tỏa hương nồng quyến rũ của hoa Lý Dạ Hương. Hắn phải quay mặt đi khi mùi hương này sực vào khứu giác.
Nàng khoác trên mình bộ Nhật Bình từ lụa là thượng hạng, những đường thêu tinh xảo càng tôn thêm vóc dáng yêu kiều, thể hiện rõ ràng bản thân là tiểu thư danh gia vọng tộc Màu sắc trang phục dù đơn giản hay rực rỡ đều khiến nàng trở nên nổi bật giữa đám đông. Cổ tay ngọc lắc lẻo những vòng ngọc phỉ thúy, phát ra những âm thanh trong trẻo như tiếng suối reo.
Không chỉ sở hữu vẻ đẹp bên ngoài, Lý Uyên Thư còn toát ra một khí chất cao quý, kiều diễm tự nhiên không thể học được. Ánh mắt nàng khi thì trong veo như suối mùa thu, khi lại sâu lắng như đêm đông giá rét, khiến người đối diện không thể đoán được tâm tư. Nụ cười của nàng có thể khiến hoa phải ghen tị, có thể làm tan chảy cả trái tim sắt đá nhất.
Hệt như câu thơ trong truyện Kiều của đại thi hào Nguyễn Du:
“Kiều càng sắc sảo mặn mà
Hoa ghen đua thắm, liễu hờn kém xanh”
“Hồng nhan họa thủy” như để nói lên vẻ đẹp đến trời đất phải ghen mình thì cũng không quá đáng dành cho Lý Uyên Thư. Vẻ đẹp của nàng có thể khiến người ta quên cả bản thân, như những gợn sóng gợi tình làm đắm chìm lòng người. Nàng như một đoá hoa độc, vừa xinh đẹp mê hoặc, vừa nguy hiểm c·hết người. Những ai đã từng gặp nàng đều không thể quên được dung nhan ấy, dù chỉ là thoáng qua trong giây lát. Đối diện với nhan sắc như này, hắn lại càng trở lên cảnh giác hơn bao giờ hết.
Nàng ta thấy hắn cứ nhìn mình như thế thong thả vắt chanh vào bát phở hỏi:
“Trần Dương huynh… sao cứ nhìn ta mãi thế?! Ta đẹp quá khiến huynh động lòng đúng không?”
Uyên Thư hỏi như vậy cũng chẳng có chủ ý gì nhưng khi nàng ngẩng đầu mới bắt gặp ánh mắt đề phòng, phán xét ấy mới hiểu. Hắn không hề có chút dao động nào, ngược lại càng đề phòng nàng ta hơn. Nàng biết câu hỏi kia là sai rồi, không khí yên lặng đến từ cả hai phía, cái lạnh lẽo thoát ra từ ánh mắt cả hai.
Vừa may lúc ấy, ông chủ quán bưng bát phở nóng đến trước mặt hai người, luồng khói nghi ngút vô tình cắt ngang ánh nhìn của hai người. Đến khi mờ nhạt, hắn đã cắm cúi nêm thêm đồ gia vị rồi ăn, vốn dĩ muốn nhân cơ hội để thưởng thức hương phở Cồ nhưng bây giờ lại chẳng còn cảm xúc. Hạo Được lúc này chỉ muốn ăn thật nhanh mà đứng dậy.
Miếng phở đầu tiên vào miệng, hương vị ngọt thanh đó như bùng nổ trong miệng hắn. Khi nếm thìa nước dùng đầu tiên, vị ngọt tự nhiên lan tỏa trong miệng, theo sau là vị nước phở đậm đà từ xương hầm kỹ. Không gắt, không nồng, chỉ có sự hài hòa tinh tế của các gia vị truyền thống. Sợi phở dai mềm vừa phải, quyện với thịt bò mềm mại và rau thơm tươi mát tạo nên vị ngon khó tả, cảm xúc hào hứng trong hắn cũng đã trở lại.
Mỗi ngụm nước, mỗi miếng phở đều khơi gợi những ký ức về ban xưa - về những buổi sáng sớm se lạnh, về tiếng buôn bán nhộn nhịp trên phố, về những câu chuyện được kể bên bát phở nóng. Đây không đơn thuần là một bữa ăn, mà là cả một hành trình cảm xúc, nơi hương vị hòa quyện với hoài niệm, tạo nên định nghĩa về "ngon" theo cách rất riêng của ẩm thực thành Thăng Long toạ trong mảnh đất Hà Nội.
Chẳng mấy chốc bát phở đã sạch bong, chỉ còn lại nước loãng. Hắn đứng dậy đi ra quầy thanh toán nhưng ông chủ lại không lấy tiền, ánh mắt ông ta hơi khẽ hướng về nữ tử kia. Hắn nói thế nào ông cũng không đồng ý, chỉ đành bất lực… nói thế nào thì hắn vẫn sợ cái cảm giác đi ăn mà không phải trả tiền này mặc dù hắn tiếc tiền.
Lý Uyên Thư mỉm cười nói:
“Trần Dương huynh, nếu đã đến nơi này, ngồi tại đây, xem như hữu duyên ! Cớ gì phải vội vàng mà rời đi?! Hơn nữa ta còn có chuyện nói nói với huynh…”
Hắn nhíu mày sâu, vẻ mặt chán chường, thực là hành sự không thể đi, đạo đối nhân không cho phép hắn được rời đi.