Nghiệt Ma

Chương 48: Thành Thăng Long (2)



Chương 48: Thành Thăng Long (2)

(Trong chương này mình có lấy khung cảnh là thành Thăng Long xưa nhưng đã cải biên rất nhiều. Thứ nhất là thành Thăng Long bao quanh lấy cả nội và ngoại thành, cho cả nhân dân mà không chỉ là triều đình, quan lại. Thứ hai là thành Thăng Long vẫn giữ các công trình kiến trúc vượt thời gian, không phân biệt thời gian cho đến bây giờ. Thứ ba là trong thành thăng long mình sẽ phân bố làm ba khu vực: ngoại thành rộng nhất (8 con phố chủ đạo- làng nghề theo đó) nội thành (các danh lam thắng cảnh, môn phái cùng các đại thế gia) và trung tâm (Văn Miếu - quan trọng nhất, rộng lớn nhất. Trong thành Thăng Long xếp đối xứng qua ba hình vuông đều).

Hạo Dương đứng đó lặng ngắm nhìn, cái dáng đứng cùng vẻ mặt tiêu sái thoáng chốc đã bị chú ý tới. Hắn đứng đó muốn tìm một quán trọ nào đó nhưng không thấy, chỉ đành tiến bước về trước mà dò la.

Chợt từ đằng sau tiến đến gần hắn hai mỹ nữ, ăn vận quyến rũ, gợi cảm, thậm chí là hở hang vài chỗ. Giọng yểu điệu thướt tha, cả thân hình mảnh mai như con rắn làm từng động tác uyển chuyển, đi xung quanh thân hắn như để khiêu gợi cái dục vọng tình sắc bản chất.

“Công tử, ngài mới đến nơi này có phải không? Khuôn mặt này thật đẹp mà, thật tiêu sái làm cho tiểu th·iếp vừa gặp đã thương, thương mà khắp sâu trong lòng tâm trí của công tử.”

“Phải đó, công tử. Ngài xem nơi phồn hoa thế này sao không đi thưởng rượu dưới trăng chứ?. Ở, Bách Hoa Lâu chúng ta có khung cảnh tuyệt đẹp, diệu phần, hai tiểu muội chúng ta nguyện cả đêm hầu hạ ngài…”

Trái lại với lời dụ dỗ, mật ngọt như thế hắn chẳng mảy may điều gì, không một chút động tâm, càng không có hứng với dục vọng. Tay hắn đan chéo vào nhau, mỗi tay đều cầm mạnh nửa khuôn mặt của hai nữ tử kia, hất mạnh đi.

Hai nữ nhân yểu điệu ngã dúi, định quay lên mắng hắn nhưng lời không kịp thoát ra thì kiếm đã kề cổ. Hạo Dương trừng mắt, ánh mắt hắn sắc lạnh như cứa vào lòng dạ, chỉ câu nói :

“Cút!!!”

Hai nữ tử kia run sợ đến tột độ, ánh mắt sợ hãi, thân thể run rẩy, không biết đã nuốt bao nhiêu nước miếng. Nói rồi hai nữ tử kia bật dậy mà chạy đi, không dám ngoảnh đầu lại. Hắn đứng đó liếc nhìn bóng lưng rồi mới cất đi thanh kiếm trên tay.

Tiếng vỗ tay “lộp bộp” vang đến cạnh hắn, cùng giọng nói cười đùa, nửa khen nửa kháy:

“Thân không mang nữ sắc, tâm không nặng tình trường. Vị huynh đệ đây thật khiến tại hạ phải mở mang tầm mắt.”

Hắn quay sang mới thấy dáng vẻ của nam nhân này. Phong thái nho nhã hệt thư sinh này, làm cho hắn tự hỏi có phải nam nhân nào hắn gặp cũng đều giống kiểu thư sinh hay không. Khuôn mặt anh tuấn, diện mạo đường hoàng, trạng thái dù cười nói mang đôi sự cợt nhả nhưng vẫn toát lên chính khí, cương nghị. Điều đó làm hắn cảm thấy rất kỳ lạ, kẻ càng đặc biệt thì lại càng không phải kẻ tầm thường, câu nói tự thân trong lòng. Mà tên này trông còn nhiều tuổi hơn hắn, có lẽ ngoài đôi mươi.

Nam tử mở lời với hắn:

“Tại hạ họ Nguyễn, tên Tường, đệm Văn Thiên, tức là Nguyễn Văn Thiên Tường. Lần đầu gặp mặt, không biết quý danh của huynh trường đây?!”



Hạo Dương tự nhủ:““Dòng họ Nguyễn Văn” ta nghe ở đâu rồi thì phải. Phải rồi, đây một trong tam đại gia tộc ở Thăng Long thành. Ta phải cẩn thận mới được! Nhưng nếu tên này không có ý xấu, kết giao cũng không phải không thể, dù sao có quan hệ vẫn hơn. Nhưng ông già ta khá nổi tiếng, vẫn nên lấy cái tên khác thì ổn hơn.”

Cùng lúc đó: “Vị huynh đệ à, cho ta biết tên của ngươi đi. Ta thực sự rất tò mò đấy…”

Hắn hành lễ, đáp lại:

“Lần đầu đến đây. Tại hạ họ Trần, tên Dương, không có tên đệm tức Trần Dương. Có gì không phải mong được chỉ giáo!”

Nam nhân nhìn hắn vào eo hông Hạo Dương, y đã thấy túi trữ vật đặc biệt nên biết hắn chẳng phải kẻ tầm thường, y cũng muốn nhìn xem kẻ này có đeo theo lệnh bài của Trần Tộc chính hệ hay không. Liếc nhìn đã rõ, y mỉm cười, tự nhủ rằng cho dù kẻ này không phải chính hệ nhưng túi trữ vật kia chứng tỏ hắn chẳng phải kẻ tầm thường, cũng xứng để kết giao, nếu hắn có ý đồ thì y cũng sẽ không để yên.

Thiên Tường khoan khoái nhìn hắn nói:

“Trần Dương huynh lần đầu đến đây nhỉ?! Huynh chưa đi thuê phòng trọ đúng không? Hôm nay cứ về phủ ngoại của ta đi!”

Hắn từ chối ngay:

“Chúng ta chưa thân cũng không quen biết, đâu thể làm phiền Thiên Tường huynh đến vậy. Ta là kẻ nội tâm, rất sợ lời thị phi, huống chi nơi này tai mắt nhiều vô kể.”

Thiên Tường nhìn hắn như vậy cũng không gượng ép, y nói với hắn:

“Trần Dương huynh đã nói vậy thì ta đâu thể mời chào, mà lời huynh nói cũng phải, nơi này nhiều tai mắt quá rồi. À… ta biết một quán trọ tốt nằm ở phố Mã Mây vừa hay cách nơi này đúng một quãng ngắn. Nếu không chê để ta dẫn huynh đi đến đó.”

Hạo Dương hiểu nếu chấp nhận thì đêm nay kiểu gì cũng sẽ có chuyện, tên này ắt hẳn sẽ muốn thăm dò bản thân hắn. Nhưng nếu không đi, không khác gì là từ chối ý tốt, mà khéo tên này lại nhân cơ hội xỉa xói. Hắn mỉm cười, dù sao cũng đã quen nên sẽ thật nhẹ nhàng, với lại cũng chưa biết nhiều về nơi này. Nhưng nếu thực có tai mắt thì ắt hẳn không dám làm liều, vì dẫu sao hắn vẫn được công tử của đại gia tộc dẫn đi kia mà.

Hắn hành lễ nhận ý tốt:

“Vậy ta thực làm phiền Thiên Tường huynh rồi.”



“Mời …”

Thiên Tường dẫn hắn đi đến một con phố lớn.

Giữa lòng kinh thành cổ kính, nơi linh khí trời đất giao hòa, có một đạo phố uốn lượn như một con rồng nằm ngủ - ấy chính là phố Mã Mây. Dù chỉ kéo dài ba trăm bước chân về phía dưới góc phải Thăng Long thành, nhưng nơi đây ẩn chứa những kỳ bí của thời gian, nơi quá khứ và hiện tại đan xen trong từng viên ngói đỏ au phủ rêu phong.

Hai bên phố, những căn nhà cổ sừng sững như những thế gia đại tộc, im lìm tỏa khí linh của trăm năm phồn hoa. Trong số đó, nhiều phủ đệ tựa một bảo địa thu nhỏ, nơi tinh hoa kiến trúc cổ xưa được cô đọng lại. Năm tầng không gian chồng chất, mỗi tầng là một cảnh giới riêng - từ tửu lâu buôn bán tấp nập ngoài cùng, đến thiên đình thờ cúng trang nghiêm bên trong, xuyên suốt bởi những giếng trời huyền ảo như đường lên tiên cảnh. Hạo Dương không khỏi trầm trồ mà cảm thán, nơi đây chỉ mới là ngoại thành Thăng Long dành cho dân chúng, thương khách mà đã đến độ này thì cũng tự hỏi nơi nội thành và trung tâm hoàng tráng như nào.

Không chỉ nhà, kiến trúc mà ẩm thực nơi này dù chỉ hít thôi cũng khiến kẻ khác phải động lòng. Mùi hương thơm ngát từ những món ăn cổ truyền như có phép thuật, quyến rũ khách phương xa dừng chân ghé lại.

Đặc biệt nơi đây còn có một ngôi đền cổ thờ phụng bậc khai quốc công thần Nguyễn Trung Ngạn. Sáu đạo sắc phong như lục đạo thiên thư, bảy tấm bia đá tựa thất phẩm linh văn, ghi lại những trang sử huy hoàng của cổ thành xưa cũ. Chỉ nhìn qua thôi như đã cảm nhận được cái tạo hoá, cơ duyên ngàn năm của đất trời. Điều hắn tiếc nhất là những đạo văn kia không khí tức của khí linh, như đã mai một theo năm tháng hoặc đã bị kẻ khác lấy truyền thừa.

Cảnh đêm xuống nơi này lại càng tươi trẻ, phồn hoa, từ những quán trà cổ kính vang lên khúc ca trù du dương như tiếng đàn tỳ bà của tiên nữ. Khách thương nhân từ bốn phương tụ hội, cùng thưởng trà, đàm đạo, ngắm trăng qua những ô cửa gỗ trầm mặc. Nơi đây, dù thời gian có trôi qua mấy trăm năm, nhưng linh khí của một thời vàng son vẫn còn đọng lại trong từng hơi thở của phố xá. Hắn không hiểu bản thân mình có lạc vào chốn tiên cảnh đó giờ hay chăng nữa, chỉ một câu: “Thật… phồn hoa… không tả xiết!”

Thiên Tường dẫn hắn tới trước quán trọ nọ nằm bên cạnh một phủ đệ có tên- Hoa Phượng. Trời dù đã tối nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy một cây phượng cổ thụ cao đến với trời, có lẽ vì điều này mà quán trọ cũng lấy tên “Hoa Phượng”.

Từ cửa chạy ra một tiểu nhị, cười nói với y:

“Nguyễn công tử, ngài lại đến đây ngâm thơ thưởng rượu hay sao? Để chúng ta sắp xếp phòng đẹp nhất.”

Y lắc đầu:

“Không cần, hôm nay ta đến là muốn cho vị bằng hữu này tá túc ở đây một đêm. Ngươi nói với ông chủ giúp ta.”

“Vâng! Bằng hữu của Nguyễn công tử cũng không khác gì khách quý của Hoạ Phượng trọ chúng ta. Tất nhiên sẽ sắp xếp cho công tử đây cảm giác thoải mái nhất.”

Rồi Thiên Tường quay sang nói với Hạo Dương:



“Trần Dương huynh, hôm nay tạm biệt ở đây. Ngày mai nhất định ta sẽ đưa huynh đi ngắm cảnh đẹp của nơi này.”

Hắn đáp lại:

“Vậy được, hôm nay đã làm phiền Thiên Tường huynh rồi.”

Nói rồi người này rời đi, thoáng chốc đã khuất dạng.

Tiểu nhị bên cạnh hắn đánh động:

“Công tử, Nguyễn công tử đã nói công tử là bằng hữu của mình thì hôm nay chúng ta sẽ tiếp đãi ngài thật tốt. Mời công tử bước vào!”

Hắn rảo bước đi vào phía trong. Nơi này nhìn từ ngoài vào khá nhỏ nhưng khi vào trong lại khá lớn. Tiểu nhị nọ chạy đến bên cạnh ông chủ quầy vài câu mà đích thân ông ta đã phải ra tiếp đón, hơn nữa rất biết phép tắc. Ông ta hạ mình xuống:

“Công tử, ta là chủ ở Hoa Phượng trọ, rất vui được tiếp đón công tử.”

Hắn không đáp lại, ông ta lại nói :

“Người đâu!!! Mau chuẩn bị phòng tốt nhất cho công tử đây!”

“Vâng !!!”

Nói rồi ông đánh mắt ra hiệu cho mấy tỳ nữ trong quán trọ ý nói họ làm việc, nhưng hắn lạnh lùng nhìn lại cảnh cáo:

“ Ta ghét nữ nhân !!!”

Ông chủ quán trọ nghe thế mà sững lại đôi lát, liền đánh mắt ra hiệu cho tỳ nữ lùi lại, miệng không quên nịnh nọt:

“Lời công tử, ta nhớ rồi. Tất cả đồ nhắm rượu, điểm tâm mang lên phòng cho ta! Công tử, mời đi theo ta!”

Có lẽ rượu là thứ thân thuộc đối với tất cả nên hắn cũng chẳng nói thêm là bản thân hắn ghét rượu, chỉ lặng lẽ đi theo vì dù sao hắn cũng mệt rồi.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.