Hạo Dương bước đến gần thành, hắn hoà mình vào đoàn người đi phía trước mà chậm rãi đến gần cổng thành. Mọi người xung quanh hắn nói chuyện rất vui vẻ, họ bàn tán đủ thứ trên đời. Có câu chuyện hắn đã nghe qua hoặc quá quen thuộc, nhưng cũng có những câu chuyện mà hắn chưa nghe bao giờ nên vểnh tai để lắng nghe.
Từ con đường dẫn vào lối đến cổng thành Thăng Long hai bên các hàng tạp hoá, các quán ven đường xếp cạnh san sát nhau. Cảnh người thật nô nức, nhộn nhịp, thứ gì cũng có, cái gì cũng bán, đủ thứ trên đời.
Nơi đây quả là trung tâm của Xuyên Hồng miền động thiên, là nơi phồn hoa thứ thiệt, chỉ mấy từ tráng lệ, hùng vĩ phần nhiều cũng không miêu tả hết được. Nếu ở làng Thổ Hà trước kia thì mọi người khá giản dị, màu nâu trên thân thể như gắn bó với họ qua ruộng đất thì nơi này đâu đâu cũng là sắc áo giao lĩnh, ít nhất cũng là viên lĩnh mà sang hơn cả là áo nhật bình, trực lĩnh.
Nhìn từ trên kia không bằng được so với từ dưới nhìn lên, tòa thành uy nghiêm cao sừng sững đựng đứng thẳng trời, hắn ngước nhìn lên đến quá gáy mà vẫn không xuể. Dựa vào độ cao này có lẽ tòa thành này phải cao đến bốn trăm trượng, từng viên đá xây dựng lên tòa thành chính xác đến từng li, dù đã xuất hiện nhiều rêu đeo bám nhưng uy nghiêm theo tháng năm của nó vẫn không hề thay đổi.
Hạo Dương bước đi chầm chậm, vừa đi vừa nghe ngóng thông tin. Đi đến một đoạn thì cả đoàn người đứng sững lại, họ đang xếp hàng chờ được duyệt vào thành. Hắn quay sang ông lão bên cạnh hỏi:
“Cụ ơi, làm sao để được đi vào trong thành ?!”
“Hầy za… cậu trai trẻ chắc mới đến nơi này đúng không?”
Hắn gật đầu. Ông lão lại nói:
“Nếu cậu là thân quyến của mấy đại gia tộc, hay đại thế lực trong thành thì chỉ cần đưa ra lệnh bài chứng minh thân phận. Còn nếu muốn vào ngôi thành này một thời gian rồi đi thì có thể đến chỗ kia xin giấy tạm trú. Trông phồn hoa thế thôi nhưng nơi này rắc rối lắm, ta không biết võ chỉ có thể sống hết đời già này thôi.”
Nơi mà ông lão chỉ ra là một sân gạch lớn dưới chân thành phía tay phải, nơi đó cũng có rất nhiều người đang xếp hàng chờ đợi. Hắn liếc qua rồi quay lại hành lễ với ông lão này:
“Vâng, cụ dạy phải. Ta xin phép đi ra đằng kia ạ!”
“Ờ, được rồi…”
Hạo Dương đi tới cái nhà gỗ mà ông lão chỉ, đoàn người xếp thành hai hàng thẳng tắp tầm khoảng gần trăm dáng. Hắn cũng muốn nhanh nhưng bản thân lại không muốn rước thêm phiền phức, nên đành thôi.
Quá hai canh giờ, sau thì mới đến lượt hắn. Đối diện mà một nam nhân tầm gần ba mươi, vẻ mặt niềm nở chào đón khách đến. Hắn chưa mở lời thì người này đã mở lời trước:
“Vị huynh đệ này, muốn đăng ký giấy tạm trú một tháng, nửa năm, một năm hay hơn nữa?”
Hắn tự ngẫm: “Dù sao Tôn lão đầu cũng bảo đến Văn Miếu kia mà, lại còn cái gì mà vượt qua bài kiểm khách. Lấy tấm một tháng chắc là đủ rồi nhỉ?!”
Lão Hủ bên trong mới nói vọng ra:
“Thừa còn hơn thiếu, ngươi nghe ta cứ lấy giấy tạm trú nửa năm, biết đâu còn bất trắc.”
Lão Hủ đã nói như thế thì cũng chỉ đành nghe, hắn giơ tay ra hiệu cho nam nhân kia rồi nói:
“Làm cho ta giấy tạm trú nửa năm.”
Chỉ thấy người này khẽ đáp lại hắn: “Được!” rồi người này nhanh thoăn thoắt lấy mấy tờ giấy đã in sẵn, nhẹ nhàng khuấy mực rồi hỏi hắn:
“Vị huynh đài này, dù sao vẫn phải đúng thủ tục, bước pháp. Ta hỏi huynh vài câu nhé!”
Hắn lạnh lùng đáp lại:
“Được!”
“Cả họ tên huynh là gì?!”
“Trần Hạo Dương”
“Từ đấu đến?!”
“Trung du Bắc Bộ miền động thiên.”
…
Tờ giấy đã điền đầy đủ thông tin, nam nhân đưa đến trước mặt hắn một khay mực đỏ nhỏ. Người này mỉm cười nói :
“Thủ tục cũng xong rồi, bây giờ huynh ký dấu tay vào đây là có thể lấy giấy. Tất cả hết 50 kim quan!”
Hạo Dương làm theo lời của người này, rồi lấy từ trong túi đúng 50 kim quan ra trả. Nếu để nói hắn có tiếc tiền hay không mà không thấy biểu cảm, thì câu trả lời là có. Một kẻ khổ ba năm như hắn làm sao lại không tiếc tiền cho được.
Nói rồi hắn mang tờ giấy đi về phía đoàn người đang xếp hàng mà chờ đợi. Từ đâu hai tên lính canh đi đến, chúng hô lớn:
“Trước khi vào thành mọi người nhớ kiểm tra lại thật kỹ đồ đạc, ai là kẻ tu hành thì có thể ra vào thành thoải mái!!!”
Hắn nghe mấy chữ “ai là kẻ tu hành thì có thể ra vào thành thoải mái” thì đơ người luôn, một cảm giác khó tả xuất hiện trong lòng hắn, khoảnh khắc ngắn ngủi đó mà hắn dường như cảm thấy mình không còn tồn tại trên cõi đời. Lạc lõng, vô vọng, bất lực đến kỳ lạ, nửa muốn khóc, nửa lại không. Hắn muốn xé tờ giấy cầm trên tay nhưng vì tiếc tiền cũng đành thôi.
Hắn nhảy lên trên tất cả như để thể hiện mình biết võ đi đến trước mặt tay tên lính cạnh.
Hai tên lính canh thấy vậy tiến đến trước mặt nhìn hắn, cung kính chào hỏi:
“Vị huynh đệ này, mời vào bên trong.”
Hạo Dương nhìn kỹ lại hai kẻ này, một luồng khí mỏng manh thoát ra, dù ít nhưng cũng đủ để hắn hiểu rằng hai kẻ này không tầm thường. Mà đã là người ở nơi này, thì há ai lại có thể là kẻ bình thường, hắn coi đây là điều hiển nhiên, cũng rất đề phòng bước vào bên trong.
Đi qua cổng thành, dù chỉ là một cái chớp mắt cũng đủ cho hắn cảm nhận được bản thân vừa đi qua màn chắn vô hình nào đó. Muốn quay đầu lại mà chỉ thấy hai kẻ kia cứ chằm chằm nhìn hắn, thế nên hắn cũng không tiện mà quay đầu lại.
Ban đầu cũng nghĩ ngợi qua lại, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh bên trong nơi này thì không còn nữa, trong hắn bây giờ là đầy sự cảm thán, khen ngợi khung cảnh nơi đây.
Vừa bước qua cổng Đoan Môn, chính hắn đã cảm nhận được khí vận ngàn năm của toàn thành Thăng Long tráng lệ. Những tòa cung điện nguy nga với mái ngói lưu ly vươn cao, điện Kính Thiên sừng sững giữa trời như một biểu tượng oai nghiêm của quyền lực vương giả. Những cột đá chạm khắc hoa văn rồng phượng tinh xảo, nơi nơi thoang thoảng mùi trầm hương quyện trong làn sương sớm mùi mùi sen mai dịu nhẹ.
Dọc theo những con đường lát đá xanh rêu phong, các tiểu thư khuê các trong tà áo gấm thêu kim tuyến dạo bước thướt tha, theo sau là đoàn tỳ nữ xinh đẹp che lộng. Cảnh thương gia, thương nhân trong thành bước đi nghiêm trang, áo mũ chỉnh tề, người người toát lên vẻ thanh cao quý phái được tôi luyện qua thương trường.
Mới đầu khi đến đây hắn cứ nghĩ nơi này chỉ toàn các cao thủ ẩn mình nhưng hiện giờ thì vẫn chưa chạm mặt mấy ai, mà hiểu ra rằng nơi dù có đẹp cũng dành để cho nhân dân.Tiếng nhạc du dương vẳng từ các lầu các, nơi những nghệ nhân đang say sưa với khúc nhạc cung đình.
Hương sen từ hồ Thái Cực thoảng trong gió, những đóa hoa hồng phấn đang độ nở rộ, cánh mỏng manh điểm sương sớm long lanh. Bên cạnh là những khu vườn ngự uyển, nơi trồng đủ loại kỳ hoa dị thảo từ khắp nơi đem về. Những cây quý được cắt tỉa công phu, tạo thành những hình thù độc đáo.
Đó là góc nhìn của khu phố tráng lệ, quý tộc hoặc lịch sử ngàn năm lưu giữ mà phát huy đến đời nay.
Góc kia là khu phố phường tấp nập, tiếng rao hàng của các thương nhân hòa quyện với tiếng cười nói râm ran. Hàng quán san sát bày bán đủ loại châu báu: ngọc như ý từ phương Bắc, tơ lụa óng ánh từ phương Nam, trầm hương quý giá từ miền trong. Khói thơm từ các quán trà bay lên nghi ngút, nơi văn nhân tài tử thường ngồi ngâm thơ luận đạo hành giả.
Đi sâu vào trong thành, những dãy nhà của quan lại được xây theo lối kiến trúc tinh tế. Mái cong v·út, cột kèo chạm trổ công phu, sân vườn rộng rãi trồng đầy hoa cỏ quý hiếm. Tiếng đàn sắt, đàn tranh du dương vọng ra từ các phủ đệ, hòa cùng tiếng chim hót líu lo trên những tán cây xanh mát.
Các phường thợ thủ công tập trung thành từng khu riêng biệt. Tiếng búa đe từ phường rèn vang lên nhịp nhàng, phường gốm với những lò nung đỏ rực, phường thêu với những bàn tay khéo léo đang tạo nên những tấm gấm vóc tinh xảo. Mỗi ngành nghề đều là những nghệ nhân bậc thầy, tạo ra những sản phẩm độc đáo phục vụ dân chúng trong thành.
Khi hoàng hôn buông xuống, ánh đèn từ muôn ngàn nhà dân bắt đầu thắp sáng, tạo nên một bức tranh đêm tuyệt đẹp. Tiếng chuông chùa vang vọng từ xa, tiếng trống canh thành trầm bổng, nhắc nhở giờ đóng cửa thành đã điểm. Dòng người vẫn tấp nập trên các con phố, âm thanh của cuộc sống về đêm vẫn nhộn nhịp không kém ban ngày.
Chính hắn cũng không hiểu vì sao mình lại có thể đứng thờ thẫn ngắm nơi này lâu đến như vậy, đúng là có đi mới biết, có nhìn mới hiểu thấu.
Câu nói của Tôn lão đầu vang lên trong hắn, nhưng hắn lại cảm thấy kỳ lạ vì loại người nào cũng có, loại người nào cũng đủ mà ở nơi này thì quá đúng rồi còn chi.
Hắn cũng không biết ai đã đi qua hắn, bao nhiêu ánh mắt đã nhìn vào mà đánh giá. Mà bây giờ hắn biết là trời đã tối và cần tìm chỗ ở qua đêm.
“Ta biết quá ít về nơi này… . Có lẽ phải đi nghe ngóng thêm mới được.”