Nghiệt Ma

Chương 44: Dọc đường (2)



Chương 44: Dọc đường (2)

Vị đạo gia nhìn thiếu niên mà nhăn mặt, trong thoáng chốc mà thiếu niên này đã đặt cho ông hàng vạn câu hỏi, không hóc búa nhưng dài dòng lại liên quan đến nhiều khía cạnh. Đó mới khiến ông trở nên ngao ngán, chán nản lười suy nghĩ.

Tôn Chí ông nâng bầu rượu lên uống cho có hứng, mà từ nó chảy có mỗi ngụm nhỏ rồi vài giọt cuối cùng - rõ ràng là đã hết rượu. Vẻ mặt ông sầu đi, theo sau là tiếng thở dài, trên đời này sống tự do, tự đại, chẳng lo nghĩ gì duy chỉ khi hết rượu là làm ông phải đắn đo suy nghĩ. Tôn Chí tức tối mà đập nát bầu rượu, lại tặc lưỡi một câu:

“C·hết tiệt ! Hết rượu rồi…”

Hạo Dương nhìn thấy thế mà không hiểu sao hắn lại cảm thấy vui, niềm vui lan tỏa trong lòng hắn biến thành sự thoả mãn, trong suy tư nghĩ thầm một câu: “Cũng đáng…”. Rồi hắn cứ nhìn như thế, nhìn đăm đăm…

Tôn Chí khó chịu nhìn hắn nói:

“Cười thầm cái gì chứ?! Mấy câu hỏi của ngươi cũng dài quá đấy! Hừ…”

Trái lại hoàn toàn, Hạo Dương vẫn nhìn, chỉ nhìn, sẽ nhìn và lặng nhìn, không một câu nói nào, càng không đáp lại một lời chi.

Tôn Chí thấy thế cũng thở dài, thầm lẩm bẩm. Nếu không phải vì thấy tên này hữu duyên thì ông cũng chẳng đi theo hắn… mà đúng hơn là ông nhận ra cái túi trữ vật kia, từ trước cũng đánh hơi được cái mùi quen quen của Tứ Diệt Kiếm. Cũng phải thôi, vết sẹo trên cánh tay trái của lão đầu này cũng do nó mà ra kia mà.

Vị đạo gia buồn bực, tay lọ đấm vào tay kia nghĩ thầm: “Đáng ghét!!! Mấy câu hỏi dài thật, nào là: “Thành Thăng Long có lịch sử lâu chưa?” “Làm sao để tới Nam Bộ miền động thiên?”. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ tổ đau đầu, ông chán chường tự an ủi:

“Thôi kệ… từ Sóc Sơn phủ đến Nội thành Thăng Long cũng mất ít nhất một tuần lễ, ta vừa đi vừa nói cho hắn cũng được.”

Tôn Chí thấy hắn cứ đứng sững như thế mà cảm thấy không quen, ông khoanh tay ưỡn ngực hỏi:

“Tiểu tử, ta thấy ngươi từ quê ra mà biết khá nhiều, phải người đọc sách đúng không?!”



Hạo Dương gật đầu nhè nhẹ. Ông ta cảm thấy chói mắt mà gằn giọng:

“Ngươi đọc sách nhiều mà lại không biết mấy thứ đó, hơ… (giọng cười cảm thán) sao mà hỏi ta nhiều thế?!!!

Nói rồi ông tiến đến chỉ tay vào người hắn, tay còn lại chống hông làm bộ mặt khó coi:

“Này nhá, ta để ý hết đấy! Từ lúc đi với ngươi, ta lại cảm thấy tiểu bối nhà ngươi cứ như đang giả vờ ngốc nghếch?! Lại ít nói, ngươi bớt gật đầu lại! Chưa nghe cái câu: “Kẻ nói phải có người nghe” à?! Ta cũng thế, chúa ghét cái kiểu nói mà kẻ khác gật đầu. Cho dù có để tâm, lưu ý nhưng cứ cảm giác ngươi đang coi thường ta… !”

Hạo Dương nghe thế mà sốc luôn, hắn ngờ nghệch xua tay đáp lại:

“Tiền bối ta không hề như thế, những thứ ta không biết mới hỏi ngài. Còn nói chuyện thì đây là do tính cách…”

Lão đầu này quát hắn, không quên vung tay đánh mạnh vào dưới vai, so với trước đó thì cú này là đau nhất vì khiến mắt hắn phải trợn lên đôi lát.

“Lại tiền bối… ta đã nói với ngươi bao lần rồi?! Đạo trưởng đâu rất ghét bị kẻ khác gọi là tiền bối, ngươi có biết nghe vậy rất già không?”

Hạo Dương dối diện với câu mắng này mà hắn cảm thấy ngu ngơ hoàn toàn, hắn cảm thấy quen thuộc vớ vẩn điều gì đó - giống mấy bà già đầu trong làng hắn. Hắn cười nhạt nói một câu chí mạng:

“Đạo trưởng, ngài bây giờ vẫn chưa gọi là già sao?”

Tôn Chí đẫn đờ luôn, vô thức mà quay người lại, ánh mât hận lắm mà thốt lên:

“Nếu trước kia ta phá cảnh Tứ trọng tầm ba chục tuổi thì bây giờ có phải là không bị chê già hay không?!”

Câu hỏi như câu nói, vẩn vơ một cách kỳ lạ, tự hỏi tự trả lời rồi lại tự đáp khiến hắn cũng khó hiểu vài phần nhưng không mấy bận tâm, vì dù sao đó cũng chẳng phải chuyện liên quan trực tiếp đến hắn.



Đạo gia quay lưng lại, trên khuôn mặt là bao tâm trạng, ánh mắt sầm tối nhìn mặt đất trong sự sầu não, u buồn mà nhớ lại ngày xưa. Trong Đạo Hạnh Thế Đường ngày xưa, lão đầu này đương là sư huynh, điển trai lại phong độ, khiến cho bao nhiêu nữ tử thầm thương mà trộm nhớ hình bóng lẫm liệt ấy. Tôn Chí vô thức sờ lên mặt mình, từng nếp nhăn gồ ghề im sâu trên mặt khiến ông cảm nhận rõ, mà cảm nhận xong rồi lại ánh lên một vẻ hơn tủi. Lòng thầm suy nghĩ: “Ta đương đương là cao thủ Tứ trọng cảnh sống đến hàng trăm năn, nếu theo tuổi thực ít nhất cũng phải là ông của thằng nhóc này, há sao lại phải động tâm chứ?! Còn về nhan sắc đợi ta về học lại thuật hồi xuân thì lúc đó lão đầu này còn ngang tuổi ngươi…”

Tôn lão đầu hít thở sâu, hít ra xong lại thở vào điều chỉnh lại cảm giác trạng thái tâm lý. Bạn thân là rượu mà bây giờ lại không có đến một giọt, thành buồn mồm nhạt miệng. Lão ta chỉ hận nếu năm xưa có thể lấy được cái Tửu Lâu Bình thì bây giờ đã có vô số rượu để uống.

Vị đạo đứng đó suy diễn, tự ngẫm một hồi mới nhận ra mảnh đất gần này. Ông mỉm cười nói với thiếu niên:

“Tiểu tử, ngươi biết đây là đâu không?”

Hạo Dương bĩu môi, nhăn nhó suy nghĩ, cố nhớ lại kiến thức lưu giữ trong đầu một hồi rất lâu, lâu đến mức đã qua ba ngọn gió thổi đến tạt tóc hắn thì mới đáp lại:

“Đây là Xuyên Hồng miền động thiên, Sóc Sơn khối địa.”

Nghe đến đây lão ta khá hài lòng, cười cười nhè nhẹ với hắn nói:

“Ngươi biết câu truyện Thánh Gióng thành thần chứ ?! Ở Mê Linh ấy… !”

Hạo Dương gật gù đáp lại:

“Tiểu bối đọc trong sách cũng biết qua qua, nhưng ngàn đời này thiên hạ đều cho rằng đó truyền thuyết thì làm sao có thể có… hoặc chính xác hơn đó là không tin điều đó có thực.”

“Phỉ phui cái đầu ngươi ấy, ao bán nguyệt chứng thực cho gót chân ngựa sắt, lũy tre ngàn đời như chứng thực sử sách mà ngươi còn chối…”



“Thế cũng không phải, dân gian chỉ lưu truyền thân ảnh ngài ấy trước khi bay về trời, cũng đâu thể chứng thực cho điều ngài ấy đã trở thành thần…”

“Không thành thần mà dân ta lại tôn thành thánh à?! Không thành thần linh mà bao đời nay người con đất phương nam tôn sùng bái tổ à… hả?!!!”

“Cái này…”

Hắn cũng không muốn nói nữa, cũng chẳng thể nói nữa vì điều đó là sự thật. Nếu cố nói thì chính hắn đang đi ngược lại thiên hạ, mà nói rồi cũng chẳng thể thay đổi gì được thêm, duy cho cùng đã là tín ngưỡng thì không thể động đến. Cũng như Phật Tu đã trải qua bao đời lai tạp, ai ai cũng giống vậy mà đâu hề biết đến Phật đạo nguyên thủy truyền thống.

Nói rồi đạo gia này lại mời chào hắn:

“Hạo Dương, ta nghe nói ngôi đền ấy thiêng lắm biết đâu ngươi lại có vận may hay đại cơ duyên lớn thì sao?!”

Hắn ngẫm lại liền nhận ra điều không đúng cho lắm, rõ ràng bây giờ muốn đến Thăng Long thì chỉ cần đi về hướng nam mà đi sang Mê Linh phủ là cần phải đi về tây nam, hơn nữa đặc sản nơi này gà đồi mà đã ăn gà là phải uống rượu. Điều này khiến hắn nhận ra lão đầu này chỉ đang muốn rủ mình đi mua rượu nên lắc đầu ngay.

Hạo Dương tỏ vẻ khó chấp nhận, phản bác:

“Đạo trưởng muốn mời ta đi mua rượu phải không?! Ta từ chối!!! Hơn nữa ngài còn chưa giải đáp mấy câu hỏi của ta”

Tôn Chí ngỡ ngàng, thốt lên: “Ngươi… !”

Ông không hiểu vì sao tên này lại đoán ra khi trong lời nói chẳng biểu lộ chi, ngẫm qua ngẫm lại một hồi cũng mới hiểu qua vì sao. Chắc tại, ông uống rượu quá nhiều, làm bạn với cơn say thế nên trông say mà như tỉnh, khi tỉnh lại giống say, nào ai có hay. Nghĩ đến đây lão đầu này buồn bực vài phần nhưng thôi cũng đành chấp nhận.

Ông chắp sau hông, dáng người uy nghiêm, giọng trầm nghiêm chỉnh đứng trước mặt hắn. Hạo Dương lại bật cười vì cái lảo đảo đang phản lại ông ta, càng tỏ ra bao nhiêu thì bấy nhiêu lại càng giống một tên bợm rượu. Tuy hắn không biết nhiều gì về ông, nhưng có lẽ trước kia người này không thực sự như vậy, chắc tại phải trải qua điều gì đó. Hắn đoán mò vài phần mới dám nói khi cứ nghĩ đến mấy câu thơ kia.

Vị đạo gia nói với người thiếu niên:

“Ầy da… câu đầu tiên là gì nhỉ?! Cái gì mà…”

“Thành Thăng Long có lịch sử lâu chưa?!”

“À rồi! Ta nhớ rồi!”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.