Hạo Dương hắn bước đằng sau lão đầu này, hắn vừa đi, vừa nhìn cảnh vật xung quanh, rừng có, núi có, đồng có, mà lại đi trên con đường đất đỏ nên nhất thời hắn cảm thấy giống như đang ở làng. Có điều này hắn luôn cảm thấy khó hiểu, khi rõ ràng lão đầu này dường như cố ý muốn theo chân hắn mà lại tỏ ra bình thản, làm hắn không khỏi suy nghĩ mà đăm đăm nhìn về phía người này.
Vị đạo gia đi phía trước chân tay lảo đảo, tay phe phẩy bầu rượu nốc ừng ực, khuôn mặt đỏ hỏn hơn trái bồ quân, ngả sang cam phần màu kỷ tử. Ông ta vừa đi, vừa uống rượu, lại vừa cười khoái sảng đôi lúc lại nhẩm câu hát vớ vẩn không rõ thành chữ mà bước đi. Miệng liên tục khen: “Rượu ngon… ! Rượu ngon… !”
Hạo Dương hắn thấy thế mà thở dài, vì người này trước đó còn muốn cho hắn biết thêm nhiều điều… mà bây giờ lại say khươn khướt như mấy tên bợm rượu. Hắn lắc đầu buồn chán vì chẳng còn từ nào để nói, mà nói thì cũng chưa chắc có hiệu quả.
Đạo sĩ nửa phần say, nửa phần tỉnh, mê man trong hơi men của rượu cùng điệu cười lớn như vang. Ông quay bước lùi tiến về trước, bình đung đưa liên hồi nhìn thiếu niên mà phì cười thêm. Tôn Chí đưa con mắt đỏ hỏn, lờ đờ, dáng người loạng choạng người mà tiến gần Hạo Dương. Ông ta nói:
“Tiểu… tử, có gì… thì mau hỏi đi!!! Đạo… trưởng ta, giải… đáp giúp ngươi!”
Hạo Dương nhăn mặt nhìn về phía người này, rõ ràng trên khuôn mặt là cảm giác muốn né tránh bởi hắn không thích mùi rượu. Hắn tặc lưỡi, quên đi cái mình ghét mà tiến đến lại gần dìu lão ta ngồi vào tảng đá. Không quên hỏi, lời nói có đôi phần không phải phép:
“Sao mấy lão già đầu hay thích uống cái thứ nước đắng cay này chứ?! Thật khó hiểu…”
Tôn Chí miệng cười toe toét nhìn hắn:
“Ngươi… không thích à?”
Hạo Dương lắc đầu, sắc mặt khi hít phải mùi rượu nồng càng trở nên khó coi hơn nữa. Vị đạo gia cười lớn, nốc thêm một hơi rượu sâu, tay vỗ mạnh lên đùi, vẻ mặt nghiêm chỉnh. Ông nói:
“Được… ! Ửm ừm ưm… (nấc rượu). Đúng là một câu hỏi hay!!! Để lão phu giải đáp cho ngươi… ! Ưmm (nấc rượu). Phù phù phù… (hơi thở). Mấy thằng nhóc mới vào đời như ngươi thì làm sao hiểu được vị ngon của rượu chứ… : “Rượu làm ta say, khi làm ta tỉnh.
Một bầu rượu ngon, vạn giọt cay đắng
Rượu giúp ta quên, điều ta muốn quên
Rượu là thứ cay, nhưng kẻ say lại thấy ngọt
Cả chốn người say, mình ta tỉnh, lại chính ta say
Cả chốn người tỉnh, ta say say mỗi mình
Gháháháháaaa… Sảng khoái !!!!””
Hạo Dương thấy vậy đôi phần bất lực chán nản, sắp đến cùng cực, hắn nở nụ nhạt, cười trên cái bất lực, cười trên cái khuôn dạng của một tên bợm rượu. Hắn lắc đầu khó hiểu, không phải không hiểu câu nói đó mà là không hiểu lão già này đang say hay tỉnh. Hắn thở dài, bất lực mà yên lặng lắng nghe.
Vị đạo gia tiếp tục nói, nhưng giọng điệu lúc này đã trùng xuống mang theo vẻ trầm ngâm sâu lắng.
“… Nâng ly cạn chén miếng xuân thì
Nuốt xuống buồn phiền nhỏ tí ti
Nóng đỏ tâm can không nhụt chí
Rượu này uống hết chẳng còn si…”
(Văn sĩ điên )
Lần này hắn cảm thấy thực sự khó hiểu với người này, đúng cái câu “sáng nắng chiều mưa, giữa trưa gió mùa Đông Bắc” khi tâm trạng lão già này còn hơn thế nữa. Lúc trước đó thì vui vẻ, khoái chí, mà lúc sau lại trầm ngâm sâu lắng, khi mang nặng suy tư. Hắn thầm nghĩ: “Thứ gì đây?! Là tự luyến hay tự hoạ tình… ? Lão đầu này thật khó hiểu…”
Tôn Chí đưa bình rượu đến trước mặt, cánh tay còn run run, lấy bẩy do say rượu, ánh mắt ông nặng buồn đầy vẻ trìu mến . Dường như sâu trong cõi lòng là bao nhiêu suy tư, âu sầu khó nói… ông trở lại vẻ bình thường. Hỏi hắn một câu:
“Tiểu tử ngươi hiểu ý bài thơ này không?”
Hạo Dương đôi phần ngạc nhiên lại không hiểu vì sao người này lại hỏi mình như vậy, nhưng nhìn thấy ông ta nghiêm túc hắn ngẫm qua lại vài ý thơ rồi mới nói:
“Tiểu bối nông cạn, kiến thức không hề chuyên sâu thế nên chỉ hiểu vài ý thơ… .
Bài thơ nói về kẻ uống rượu, nhưng không phải là uống rượu bình thường... .Qua từng câu thơ, có thể thấy được tâm trạng của một người đang muốn “giải sầu” bằng rượu.
“Nâng ly cạn chén miếng xuân thì” - thường nói “xuân thì” là tuổi thanh xuân, là những năm tháng đẹp đẽ nhất. Ở đây kẻ sĩ như muốn uống cạn, nuốt trọn những nỗi buồn của tuổi trẻ. “Nuốt xuống buồn phiền nhỏ tí ti” - câu này rất sâu lắng, cho tiểu bối thấy một người đang cố gắng dùng rượu để “nuốt” đi những nỗi buồn, dù là những nỗi buồn nhỏ nhất. “Nóng đỏ tâm can không nhụt chí” - dù rượu có làm cho lòng nóng ran, người vẫn không nản chí, không bỏ cuộc. “Rượu này uống hết chẳng còn si” - câu cuối thể hiện một quyết tâm: uống hết ly rượu này rồi, sẽ không còn vướng bận, si mê những điều buồn phiền nữa.
Tiểu bối nông cạn chỉ hiếu đến vậy… . Mong tiền bối suy xét.”
Tôn Chí nhè nhẹ gật đầu như đã thấu ý mà hắn muốn nói ra, nhưng vẫn còn điều không thoả lòng nên ông vỗ mạnh tay lên tảng đá gằn giọng quát:
“Văn xuôi không tồi, rất thấu đạt ý thơ … . Nhưng nhà ngươi phân tích văn nghị luận à?! Quá dài dòng! Ta chỉ bảo nói ý thơ thôi hiểu chứ?!
Hắn cảm thấy khó chịu mà chỉ có thể nhẫn nhịn, tự suy ngẫm mà lược bỏ đi phần dài rồi nói:
“Nói đơn giản thì… bài thơ nói về việc dùng rượu để xóa đi phiền muộn, cũng như tiền bối muốn xoá đi phiền muộn canh cánh trong lòng. Kẻ uống rượu quyết tâm uống cạn chén rượu, hy vọng khi hết rượu thì cũng hết buồn, không còn vương vấn những điều làm mình đau khổ nữa. Tiểu bối nông cạn chỉ hiểu được như vậy…”
Tôn Chí bĩu môi gật gù đồng tình, không quên táng cho hắn một cú đau nhói vài vai phải. Ông tiến đến sau hắn, tay chắp đằng sau lưng rất hiên ngang, đưa ánh nhìn kiêu ngạo nhìn cảnh vật xung quanh. Hạo Dương hắn phải ngoái đầu nhìn lại.
Vị đạo gia nói với thiếu niên:
“Ta… cũng từng như ngươi. Là một thiếu niên tràn đầy niềm tin, kiêu hãnh, ta cũng từng không thích rượu, thậm chí rất ghét rượu… . Nhưng… đúng là phải trải qua nhiều sự cay đắng thì bản thân ta mới chấp nhận được, mới thấy được cái cay đắng nó ngon như thế nào. Hạo Dương, ngươi cũng nói rồi. Uống rượu cũng chính là nuốt trọn cay đắng, ngọt bùi,… . Ngươi… hôm nay đã nói rất thấu lòng ta, lần đầu sau bao nhiêu năm ta lại giác ngộ chân lý . Ta luôn miệng nói: “Rượu làm ta say khi làm ta tỉnh. Rượu giúp ta quên những thứ muốn quên. Nực cười thay… !!! Hừ (nụ cười nhạt). Có những thứ muốn quên mà chẳng thể quên được…”. Quả thực, có những thứ mà bản thân đã khắc sâu vào chính tâm thì chẳng thể quên được…”
Hạo Dương hắn dù đau nhói sau vai nhưng vẫn rất chăm chú lắng nghe, không bỏ sót từng lời từng chữ, hắn ngẫm qua mà cũng hiểu phần nhiều. Chỉ có điều hắn vẫn không hiểu vì sao lão làng này lại nói với hắn như thế, nếu là đạo lý thì hắn cũng nghe rồi, mà nếu là cách sống thì hắn càng phải tiếp thu. Bâng khuơ một chút, hắn cảm nhận được người này đôi phần lụi tình, hắn tự hỏi rằng ai lại khiến lão đầu này say mê đến vậy.
Hạo Dương nghĩ là thế xong vẫn đáp lại:
“Đạo trưởng, dạy phải. Tiểu bối lĩnh giáo.”
Bấy giờ thì hắn cũng chắc chắn một điều rằng lão đầu này đã tỉnh, say tỉnh hệt như lúc giao đấu với Trịnh gia chủ. Nếu để xem xét cảm xúc ai biến loạn trong những người mà đã hắn chạm mặt, thì lão đầu này phải là nhất. Riêng chỉ việc nửa say nửa tỉnh cũng đã rất khó nói rồi.
Tôn Chí nói thêm:
“Được rồi! Chúng ta đi tiếp, bao giờ tối thì nghỉ. Không phải ngươi muốn vào Nam Bộ miền động thiên hay sao?”
“Đúng là như vậy!” Hắn đáp lại.
Lúc trước hứa với ngươi thêm về miền động thiên này mà ta lại say mất, lát nữa sẽ kể ngươi nghe ha…