Tia sáng vụt trời dịch chuyển hắn sang phía đối diện bờ bên kia sông Cầu, thoáng chốc cũng đã biến mất. Hạo Dương hắn vốn không tin cho lắm bèn đi lại gần đến bờ sông, quả nhiên nơi này có một vách ngăn vô hình không thể đi qua. Hắn cảm khái khi bờ bên này nối liền với bờ bên kia mà lại không thể đi qua, mọi thứ như vừa ảo, vừa thực đến lạ kỳ.
Hạo Dương liếc nhìn xung quanh một hồi lâu, cũng chỉ phát hiện ra được một con đường duy nhất vào làng nên chầm chậm đi vào. Nơi này không giống làng mà giống một nơi trung chuyển hàng hoá vì hai bên đường chật kín nhà, đằng sau cũng không có thêm những ngôi nhà khác. Mà những ngôi nhà ở đây nhà nào cũng đều xếp hàng hoá chật ních trên bậc cửa, dân làng ở đây chủ yếu là thợ khuân vác, thương gia,…
Hắn vừa đi vừa bần thần nhìn lại xem.
Từ đằng sau một người phi tới hích vào vai hắn một cú đau điếng, Hạo Dương lấy tay che lại chỗ đau ấy, vẻ mặt tối đi, khó chịu ra mặt. Hắn tức giận, nhưng khi thấy người vừa hích vai mình cũng trùng xuống, hoá ra là Tôn lão đầu. Hắn nhướng mày hoài nghi, đột nhiên nhớ ra người này cũng đến xin Thông Hành Lệnh.
Tôn Chí nhìn thấy thằng nhóc này làm bộ đau vai liền cười phá:
“Tiểu tử, thiên hạ có câu “trai mười bảy bẻ gãy sừng trâu” mà ngươi chắc cũng chỉ mười tám đôi mươi, hầy … thế mà cũng đã đau là sao?”
Hạo Dương nghe vậy không khỏi cảm thấy tự huyễn, hắn đưa vẻ mặt về trạng thái bình thường rồi nói:
“Tiền bối, chúng ta lại gặp nhau rồi…”
Tôn Chí lắc đầu, bĩu môi, khuôn trạng nhăn lại một vẻ không hài lòng. Ông làm ngón tay chỉ thiên hướng về hắn hỏi lại :
“Tiểu tử, ta từng xưng danh với ngươi rồi . Nhắc lại ta nghe xem nào?”
Hắn nghe thế không khỏi băn khoăn, đánh mắt hướng về phía mặt đất mà suy nghĩ những điều vớ vẩn: “Lão đầu này kỳ lạ thật đấy, hỏi ta để làm gì cơ chứ… ?!” . Hạo Dương định thần, khuôn mặt bình thản đáp lại:
“Tiền bối danh xưng Tôn Chí. “Tôn” trong “thiên tôn”. “Chí” trong “chí lớn” “chí cao tại thượng”. Tiền bối là Đạo Sĩ cũng là một Kiếm Tu thích ngao du thiên hạ, thèm rượu ngon, ngắm cái đẹp. Cái đẹp không phải là nữ nhân, mà còn là nhiều thứ khác!!! Rõ chưa?!!!”
Tôn Chí phi đến vung tay giáng một cú đau điếng vào lưng hắn, giọng khó chịu cằn nhằn:
“Tiền bối cái đầu ngươi!!! Gọi ta là “kiếm khách” hoặc “đạo gia” là được. Hiểu rõ chưa… ?!”
Hạo Dương xuýt xoa một tiếng “sítttt!!” sau cú đánh vừa rồi, khuôn mặt dúm gió vì đau, tay còn lại xoa đi xoa lại chỗ đau. Hắn cố lấy lại nhịp thở sau trở lại dáng vẻ bình thường, trong tâm trí là mấy suy nghĩ vớ vẩn vì trên miệng còn lẩm bẩm… . Sau hắn vẫn đáp lại:
“ Tiền… kiếm…”
Hắn ngẫm lại, ánh mắt cố nhìn lên trên. Dù là gì đi nữa thì lão đầu này vẫn giống một đạo gia mà ông ta lại còn là Đạo Tu, hắn liền thu lại lời rồi nói:
“… Đạo trưởng, chúng ta lại gặp nhau rồi…”
Đạo sĩ thấy thế bèn nở nụ cười nhạt, trên khoé miệng vẫn mấp máy hai chữ “đạo trưởng” rất bé . Sau ông ta cười phá cách :
“Được… ! “Đạo trưởng” hay “đạo gia” cũng được, không sao cả. Ta chúa ghét bị kẻ khác gọi là tiền bối, xưng là “đạo gia” hoặc “kiếm khách” mà ngươi gọi ta là đạo trưởng thì cũng được thôi, không sao cả… . Chỉ có điều… ta không giống mấy lão đạo sĩ đó, ta tuy là Đạo Tu nhưng không biết mấy cái reo quẻ hay xem bói gì cả, thuật “chỉ toán” cổ xưa cũng vậy. Ngươi gọi ta là đạo trưởng cũng được, ta rất thích!”
Đối diện với lời nói này, hắn chỉ nhè nhẹ gật đầu như đã thấu rõ, trên mặt vẫn không khỏi tự hỏi. Rõ ràng hắn không muốn dây dưa gì với đạo… gia này mà chỉ tiếc là không rời đi được. Lão Hủ lâu lắm mới lại lên tiếng:
“Kẻ này không có ý xấu, còn có thể giúp ích cho ngươi đó.”
Hạo Dương thầm hiểu nhưng ánh nhìn hắn như đang thầm nhìn chính bản thân mình, đạo sĩ kia thấy lạ bèn lên tiếng:
“Tiểu tử, đạo trưởng ta đây vẫn chưa biết danh xưng của ngươi…”
Hắn đáp lại ngay:
“Ta họ Trần, tên Dương, đệm Hạo tức là Trần Hạo Dương.”
Đạo sĩ nhíu mày sâu, trên mi tâm mơ hồ khó tả. Ông nhẩm lại từng câu chữ vừa rồi mà trên trên khuôn mặt vẫn không khỏi nghi ngờ sau hỏi lại với giọng điệu nghi hoặc:
“Trần Hạo Dương… ?! Cha ngươi có phải Trần Hạo Chí…?!
Hắn nghe đến đây thì như bừng tỉnh, cả người như có tia sét đánh ngang qua mà tê tái. Hắn đáp lại :
“Đạo trưởng, ngài biết cha ta… ?!”
Đạo sĩ nhìn thái độ kích động của thiếu niên trước mặt như vậy không khỏi cười thầm, ánh mắt ông soi thấu tâm can. Chẳng nói chẳng rằng mà mềm mại như một con rắn trườn trên người hắn rồi bay ra xa, trên tay là thanh Tứ Diệt Kiếm. Đạo sĩ giơ lên trước mặt mà nhìn kỹ lại cười khoái:
“Quả nhiên là Tứ Diệt Kiếm, bảo bối ! Bảo bối!”
Hắn như bị kích động, bản thân bao năm giao đấu vì nó thế nên làm sao lại buông mất được. Tôn Chí thấy hắn như thế bèn mang ra cây bút, dẫn khí viết lên người hắn một chữ “định” khiến Hạo Dương đứng im như tượng không thể cử động, hắn muốn nói mà chẳng nói được nên trong tâm trí chửi thầm vài câu. Đạo sĩ tiến lại gần thiếu niên, nhân tiện vung vài đường kiếm thử độ bén, khuôn mặt ông ta cảm khái. Rồi nói:
“Tiểu tử, ta có kiếm rồi… . Há gì phải lấy kiếm của ngươi?! Hơn nữa đạo kiếm ta vốn chẳng phù hợp với thanh kiếm này. Cha của ngươi… thực ra ta cũng biết đôi chút, nhưng mọi chuyện ngươi vẫn nên tự tìm hiểu thì hơn. Ngươi bước chân vào miền động thiên này, mà để kẻ khác nhìn thấy khéo lại hoạ ngập đầu. Hôm nay nể tình cha ngươi, ta giúp ngươi che đi thanh kiếm này, cho dù cao thủ Tứ trọng cũng không thể nào phát giác.”
Hắn lúc ấy mới hiểu ra nên cũng hơi ái ngại vài phần vì chưa gì đã gây hiểu lầm, vị đạo sĩ lúc ấy mới giải phong ấn cho hắn, vì quá đột ngột mà suýt chút nữa đã ngã. Hạo Dương nhìn kỹ lại từng động tác tiếp theo của đạo trưởng này, chỉ thấy ông ta đưa cây bút viết nhiều văn tự cổ rồi yểm lên thanh kiếm. Thoáng chốc, dòng chữ “Tứ Diệt Kiếm” khắc sâu trên thanh kiếm liền biến mất mà khí tức toả ra cũng khác lạ.
Vị đạo sĩ vứt lại thanh kiếm cho thiếu niên cười nói:
“Thế nào... ?” Thấy ta tài không?! Tứ Diệt Kiếm bây giờ ngươi không phải bận tâm nữa.”
Hạo Dương đón lấy thanh kiếm rồi lật lên lật xuống, thanh Tứ Diệt Kiếm trong tay hắn trông không khác gì một thanh kiếm bình thường, thật khó để phát giác. Hắn ngầm cảm thán nhưng vẫn thấy khó hiểu bèn hỏi mà chính hắn cũng muốn lấy thêm thông tin về cha mình:
“Tiền bối, à… không… . Đạo trưởng, ngài quen biết cha ta sao… ?”
Vị đạo sĩ nhăn mặt lại để lộ ra một vẻ khó chịu, ông chằm chằm nhìn thiếu niên không khỏi mông lung, mơ hồ khó cất thành lời. Nhưng ông vẫn nói, không quên táng cho hắn thêm một cú vào sau lưng:
"Phỉ phui ! Tiền bối bối cái đầu nhà ngươi! Hỏi gì hỏi lắm thế?! Đạo gia ta đã nói rồi… chuyện của cha ngươi thì ngươi phải tự tìm hiểu. Không nghe rõ hay gì?! Mà nói luôn đi, ngươi đến Xuyên Hồng miền động thiên để làm gì?!”
Đạo sĩ nhìn thiếu niên với ánh mắt cương nghị, giống như đang nói rõ cho hắn mà câu hỏi này lại chỉ có thể đáp lại. Nói rồi ông chống tay đi đi lại lại, lại bĩu môi nhìn hắn, vẻ mặt khó coi. Nếu không biết, thì Hạo Dương còn tưởng đây là ông lão nào đó già đầu nên lú lẫn, vì chỉ có họ mới có biểu cảm như vậy.
Hắn cảm khái lại cảm thán, đan xen một chút bất lực mà lại cảm thấy thú vị vô cùng, rõ ràng hắn đã có hào cảm với lão đầu này. Hạo Dương thở dài theo đó bèn nhắm nghiềm mắt lại, cúi đầu lễ kính đáp:
“Đạo trưởng, lần này ta đến Xuyên Hồng miền động thiên là muốn tìm cách đi vào Nam Bộ miền động thiên.”
Đạo sĩ cười ồ lên dường như hiểu thấu điều gì đó, ông vung tay về sau lại muốn cho hắn một đòn nữa nhưng nhìn thấy thái độ rụt lại của hắn cũng thôi, chỉ vỗ nhẹ . Đạo sĩ vừa nói vừa giảng giải:
“Cái này dễ mà, ngươi chỉ cần đến Thăng Long thành là được!”
Hắn cũng hiểu sơ qua về lịch sử thành Thăng Long nhưng lại không hiểu vì sao thành này lại lấy tên như vậy, bèn hỏi lại:
“Ta cũng biết đến thành Thăng Long nhưng sao lại đặt tên như thế a?”
Vị đạo gia nhìn hắn khó hiểu cũng gợn theo, ông tặc lưỡi một tiếng rồi cũng giải đáp:
“Haizz… nói sao đây nhỉ?! Ưm… . Hầy… . Phải kể từ đâu nhỉ a… .Theo sử sách ghi lại, khi Lý Thái Tổ dời đô từ Hoa Lư về Đại La năm 1010, ngài đã nhìn thấy điềm lành là một con rồng vàng bay lên từ sông Tô Lịch. Điều này được coi là điềm báo tốt lành về sự thịnh vượng và phát triển của kinh đô mới. Ngươi hiểu mà, “Thăng” có nghĩa là bay lên, là thăng tiến, và “Long” là rồng - một biểu tượng của quyền lực hoàng gia và sự thịnh vượng trong văn hóa Việt Nam. Tổng quan lại… Thăng Long có nghĩa là “Rồng Bay Lên” - một cái tên thể hiện khát vọng phát triển và niềm tin vào sau này của mảnh đất này mà bây giờ đang là vương triều Đại Ngu.”
Hắn mơ hồ:
“Rồng… ? Trên đời này vẫn tồn tại rồng hay sao?!”
“Hà hà hà… . Không chỉ tồn tại mà là còn rất nhiều nữa, chỉ có điều… là ngươi có thể nhìn thấy chúng hay không thôi.”
Hạo Dương gật đầu, lại gật gù hiểu ra vài phần. Vị đạo gia nói tiếp với thiếu niên:
“Sắp tới chúng ta phải chung đường rồi đó tiểu hữu. Vừa hay ta cũng có việc ở Thăng Long thành nên sẽ đi cùng ngươi. Muốn biết thêm nhiều điều không?! Ta có thể nói.”
Hạo Dương nhìn vào con mắt mời chào của lão đầu này, không khỏi kinh ngạc. Một cảm giác cấn cấn len lỏi, lão ta cứ như là muốn đi cùng hắn thì đúng hơn. Hắn suy nghĩ một hồi cũng thấy đây không phải chuyện xấu, dù sao thì đi cùng cao thủ Tứ trọng vẫn rất an toàn.