Hạo Dương nhìn qua Tôn lão đầu, trong lòng hẳn mảy may một suy nghĩ vớ vẩn đến kỳ lạ: “Người đánh nhau là vì tình, hay vì nghĩa nhỉ?”. Chính hắn cũng không biết, cũng không biết phải giải thích ra sao nên nhất thời cứ lặng nhìn ông ta trong bất động.
Tôn Chí thấy tiểu bối này nhìn mình không chớp mắt, cái ánh nhìn suy tư sâu lắng khiến ông ta không khỏi cười thầm. Một tay ôm ngực điều lại khí linh trong nội tức, vẻ mặt ông ta vẫn cười hói:
“Tiểu tử, ngươi nhìn ta vì ta quá nhếch nhác à?!”
Câu nói làm hắn chợt bừng tỉnh lắc đầu ngay tức lị. Để tránh hiểu lầm hắn đáp lại:
“Tiền bối, chỉ là ta suy nghĩ vớ vẩn thôi! Không có ý như vậy…”
Tôn Chí đưa hai ngón tay lên trước miệng lẩm bẩm vài lời gì đó thoáng qua. Bộ quần áo rách rưới của ông ta bỗng chốc biến thành bộ giao lĩnh đoan trang, nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên khí chất của bậc hảo hán. Ông ta cười:
“Thế nào ?Không còn rách rưới nữa đúng không? Đây là thuật che mắt của ta.”
Hạo Dương dụi mắt cố nhìn cho rõ nhưng lại không phát hiện ra điểm gì bất thường, từng chi tiết dù là nhỏ nhất cũng đều rất chân thực, quá khó để nhận ra. Nếu ông ta không nói thì chính hắn cũng tưởng là người này thay bộ quần áo mới. Nhưng càng nghĩ hắn lại càng thấy không đúng, rõ ràng ông ta có thực lực như vậy thì chắc chắn cũng là đại năng nào đó. Điều này làm hắn cảm khái, càng không thể dây dưa lâu.
Hạo Dương chắp tay cúi đầu:
“Tiền bối, bây giờ ta còn có việc. Xin phép cáo lui!”
Nói rồi hắn bay biến.
Tôn Chí nở nụ cười thoáng chốc trên môi, không phải không chú ý mà từ trước đó ông đã để ý thấy cái túi trữ vật trên hông hắn, nên cảm thấy rất hiếu kỳ. Bản thân là đạo sĩ nhưng lại không biết bấm quẻ, xem bói. Đôi lúc, ông cũng tự reo mấy quẻ vớ vẩn cho mình:
“Tiểu tử này hữu duyên với ta, sau này phải giúp hắn thật nhiều mới được…”
Nói rồi ông ta cười khà.
Trịnh gia chủ bên trong chỉ nhìn thoáng qua khe cửa, cảm xúc tức giận đó cũng nguôi ngoai vài phần.
Hạo Dương đi ra đến bên ngoài, từ đầu ngõ hắn đã thấy Đức Trí. Tên này vẫn ung dung như vậy, cái miệng vẫn nhấm nháp cành trúc nhỏ, hắn khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào bờ tường, đánh mắt nhìn Hạo Dương đi ra.
Chẳng nói chẳng rằng, hắn đi đến bá vai quàng cổ với Hạo Dương miệng cười toe rất đắc ý. Y nói:
“Hạo Dương huynh, cảm ngộ thế nào rồi?!”
Hạo Dương hắn tối mắt, nửa trên tối sầm lại rõ ràng chán nản đi trông thấy. Hắn đáp lại:
“Có c·hết ta cũng không dại dột mà ở lại nữa…”
Đức Trí cười khà.
“Vậy chắc huynh cũng chưa lấy được giấy thông hành đúng không? Hôm nay cứ đến chỗ ta đi, huynh không đến Phan gia cũng được nhưng cái lán cạnh sông của ta cũng tiện ích lắm… !”
Hắn chầm chậm giơ Thông Hành Lệnh đến trước mắt tên này, bình thản đáp lại:
“Vậy ta lại phụ ý tốt của huynh rồi… . Đây là Thông Hành Lệnh, thế nên ta muốn rời đi ngay hôm nay.”
Đức Trí hắn làm sắc mặt khó nói, cái môi bĩu lên đầy suy tư sâu lắng, cả khuôn trạng nhúm nhó. Hắn thở dài:
“Vậy để ta tiễn huynh đến cổng dịch chuyển…”
Hạo Dương ngạc nhiên hỏi lại:
““Cổng dịch chuyển?!” Cổng dịch chuyển là thứ gì thế… ?”
Đức Trí cười khà, y rất ngạc nhiên khi người này lại không biết đến cổng dịch chuyển. Hắn vỗ nhẹ vào sau vai của Hạo Dương ôn tồn nói:
“Hạo Dương, huynh có điều không không biết. Đại Ngu vương triều và tên gọi của đất nước chúng ta đang sống chia ra làm 5 miền động thiên…”
“Cái đó ta biết…”
“Nào… ! Để ta kể hết đã! Thôi… l! Huynh biết thế cũng tốn công ta kể chuyện… . Thực ra, mỗi miền động thiên nhìn rộng lớn là thế nhưng thực ra chúng bé lắm. Ta nghe nói, mỗi miền động thiên thực ra chỉ nhỏ bé như một viên châu. Năm miền động thiên là năm viên châu, vừa đặt vuông vức thành đường cong uốn lượn trải dài từ bắc đến nam. Huynh chưa ra biển bao giờ đúng không không?”
Hắn gật đầu tỏ ý.
“Biển… thực ra rất rộng lớ… mà thứ rộng lớn hơn tất cả lại chính là ngoài miền động thiên. Ta nghe nói… Đại Ngu vương triều có năm miền động thiên lớn mà bên cạnh chúng ta cũng có rất nhiều miền động thiên như thế. Ví dụ như Trung du Bắc Bộ miền động thiên chúng ta nằm cạnh động thiên của yêu tộc Hoa Hán, mà cạnh đó nữa là mảnh đất động thiên của Đại Lý. Phía dưới Trung Bộ miền động thiên còn giáp với mảnh đất của vương triều Đại Lao và Đại Cao. Rất nhiều mảnh đất của các vương triều xếp cạnh nhau hình thành nên Thiên Cầu tinh. Huynh nhìn mọi thứ gắn kết ngay trước mắt như vậy thôi, chứ thực chất giữa các miền động thiên có vách ngăn cách trời cách đất. Muốn đi tới các miền động thiên thì phải thông qua cổng dịch chuyển, nếu không giấy thông hành hay Thông Hành Lệnh này cũng chẳng có nghĩa lý gì.”
Hạo Dương hắn nghe vậy không khỏi mảy may suy nghĩ, trên miệng còn thầm lẩm bẩm: “Vậy sao… ?!”
Hắn quay sang nói với Đức Trí:
“Vậy huynh có thể dẫn ta đến cổng dịch chuyển đó không?!”
“Trên các miền động thiên thực ra có rất nhiều cổng dịch chuyển, chỉ là huynh có đến đó được hay không thôi. Chẳng hạn như trong Đại Ngu này di chuyển rất dễ ràng, nhưng nếu huynh muốn sang các vương triều khác thực cũng rất khó. Còn dẫn huynh đến thì cũng được thôi…”
Trịnh gia chủ ngồi trên trên tấm nệm mỏng, sắc mặt ông ta đây khó chịu đôi vẻ đau đớn ẩn chứa. Xung quanh người là những luồng khí linh lơ lửng như những gợn sóng, ông ra hấp thụ chúng cố gắng thể khôi phục thương thế. Trận giao đấu ban nãy vẫn chưa gọi là toàn sức nhưng thương thế thì đủ cả, không thiếu thứ gì hết.
Nữ tử ban đầu xuất hiện khi đầu xuất hiện chậm chậm sau lưng, giọng trầm ồ như nam nhân:
“Trịnh lão đầu, lão nương đã nói với ông bao lần rồi?! Là gì…? trong khoảng thời gian ta luyện Đảo Dương Nghịch Pháp thì không được kiếm chuyện… . Ông không nghe hiểu a… ?!”
Trịnh lão đầu vẫn nhắm nghiền mắt, mồ hôi rơi trên trán bốc hơi qua thoáng chốc, trên khoé miệng cười nhạt, ngữ điệu như nửa tin nửa nghi:
“ Thanh Phong lão huynh a… ta trên đời chỉ thấy nữ nhân mơ thành nam nhân chứ chưa bao giờ thấy nam nhân mơ thành nữ nhân. Ông… đúng là ngược đời…”
Mặt người này tối sầm lại làm ra dáng vẻ điệu đà, giọng gằn đi:
“Trịnh Sơn, ta đã bảo lão tử huynh lần sau gọi ta là gì… nào?!”
“Mai cô nương, Thanh Phong cô nương… . Được chưa… ?!”
Trịnh Sơn nói đến đây mà miệng vẫn cảm thấy ghê ghê, da khắp thân không nhịn nổi mà gợn gợn da gà. Mai Thanh Phong nghe vậy mà không khỏi khó hiểu, y bỏ cái gương trong người ra là bộ điệu nữ nhân. Tay phải nâng gương, tay trái sờ lên mặt suýt xoa:
“Ta đã vào bước tam chuyển của Đảo Dương Nghịch Pháp rồi mà sao trên mặt vẫn còn nhiều nét nam tính đến vậy à... ?!”
Trịnh Sơn nhìn cái bộ dạng này lại thêm cái giọng ẻo dẹo, ướt át mà không khỏi nổi da gà. Cái âm thanh vang vọng bên tai khiến ông ta cảm thấy buồn nôn mà vụt chạy ra bên ngoài. Trong đầu thầm nghĩ: “Cái bắt chước dáng vẻ nữ nhân này cũng đúng mà sao ta cảm thấy buồn nôn thế nhỉ... ?”
__________________________________
Đức Trí dẫn hắn đến gần bên cạnh bờ sông Cầu nơi có một bãi sân gạch trống rộng rãi, thoáng gió. Ngay từ lúc đầu đến nơi này thì Hạo Dương cũng đã để ý nơi này, chỉ là nhìn từ dưới sông lên bờ cao thế này cũng không thấy rõ. Lại thêm kẻ chạy đến quàng vai bá cổ nên hắn cũng không để tâm đến nữa.
Nơi này có rất nhiều cây cối, tứ phía đều là cây cỏ duy chỉ có một lối đi vào. Nhìn nơi này rất đỗi bình phàm, yên bình nhưng hắn đã nhận ra điều không đúng, nhìn thấu sâu mới thấy được xung quanh nơi nay bao quanh trong trận pháp. Trước lối vào còn mấy người canh gác, nhìn vào khí chất của họ cũng biết không phải người thường.
Cả hai bước đến cúi đầu hành kính một phen, Đức Trí là kẻ mở lời:
“Thưa tiền bối, vị bằng hữu này của ta muốn đến Xuyên Hồng miền động thiên. Khẩn cầu tiền bối mở cổng dịch chuyển.”
Hai người gác ông toàn thân ăn vận y phục đen tuyền, gần như không biểu lộ dù chỉ một chút. Khí chất từ họ thoát ra cũng đủ khiến hắn cảm thấy bức bách khó chịu, nhìn qua thôi cũng cảm nhận được vẻ thâm sâu khó lường. Hắn không khỏi suy nghĩ vì sao nhưng hai lão đầu này đã lên tiếng, giọng nói còn trầm hơn cả hắn:
“Có giấy thông hành hay không?!”
Hạo Dương hắn bước đến trước tiếp lời:
“Giấy thông hành thì tiểu bối không có nhưng Thông Hành Lệnh thì ta có.”
Một trong hai lão đầu nâng Thông Hành Lệnh trên tay hắn dùng ánh mắt thấu đạt soi xét kỹ lưỡng. Khoảnh khắc cái ánh nhìn chạm vào da thịt, hắn cảm thấy sau lưng mình lạnh buốt như có thứ gì đó ẩn chứa hàn băng mãnh liệt chạm phải. Cái ánh nhìn sắc bén, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến kẻ khác phải suy sụp tinh thần đến cực độ. Hạo Dương cúi đầu ngay xuống, không dám nhìn tiếp.
Lão đầu này soi xét qua một lượt thì đặt lại Thông Hành Lệnh vào tay hắn, ông ta thở già:
“Được rồi… các ngươi chờ một lát…”
Lão đầu này mang ra một viên châu phát sáng loá mắt, không những thế trong nó còn ẩn chứa khí linh mãnh liệt. Ông đưa nó ra giữa sân gạch kia rồi ếm nó xuống cái lỗ trên mặt sân. Từ đó lộ ra trận pháp, các đường văn theo sức mạnh mà lan tỏa khắp phía. Từng mảnh đá lơ lửng bay lên dưới sức mạnh của tia sáng vàng thẳng đứng bầu trời. Không khí xung quanh như đang bị hút vào nơi đó, lão đầu còn lại nhắc nhở:
“Khí linh có hạn, mau đi đi!!!”
Hạo Dương hắn đi đến, bước chân rồi đặt cả thân mình vào bên trong. Luồng ánh sáng mang hắn bay lên trời cao rồi biến khuất. Trước khi đó hắn cố là động tác hành lên tạm biệt với Đức Trí, dù sao có qua có lại.
Đức Trí cũng đáp lễ, sau y cũng rời đi.
Lúc ấy Tôn Chí bước đến, ông ta cúi đầu với hai lão tiền bối này rồi cũng bay vụt vào bên trong luồng sáng. Cả thân hình biến mất… tia sáng vụt tắt, hai lão tiền bối vẫn đứng đó nghiêm chỉnh.