Nghiệt Ma

Chương 37: Gặp là đánh



Chương 37: Gặp là đánh

Cái cách nói ngông như thế khiến Trịnh gia chủ tức đến sôi máu, ông ta siết tay càng lúc càng mạnh. Còn người này vẫn ung dung ngồi uống rượu như thách thức giới hạn của kẻ khác.

Hắn không nể mặt ai điều đó khiến Trịnh gia chủ như bị kích tâm, thống hận hơn bao giờ hết. Mà không phải bây giờ, cái hận này nó đã cũng xuất phát từ trước.

Trịnh lão đầu phẫn nộ, chỉ tay thẳng mặt kẻ này:

“Chí Quang!!! Đây là Trịnh phủ… ! Không phải cái chợ! Không phải là nơi thích thì đến muốn đi là đi!”

Kẻ này vẫn ung dung uống từng ngụm rượu, hoàn toàn không để lời nói của ông ta lọt vào tai. Trịnh lão đầu tự khinh:

“Người không ra người, chó không ra chó!!! Tiếng người cũng không nghe hiểu…”

Nói đến đây Chí Quang hắn mới cười lớn, tiếng cười khà khà ngông cuồng, nụ cười thống khoái trên miệng, nửa say nửa tỉnh:

“Trịnh Sơn à, ữngực... (tiếng nấc rượu) làm sao phải gay gắt thế. Đã sống mấy hơn trăm năm rồi mà cái tính cáu kỉnh của huynh vẫn chẳng thay đổi gì thế?! Vẫn… hận chuyện xưa à… ? Hàhàhà …

Khí nén trong kinh mạch Trịnh gia chủ bộc phát dữ dội, dường như chính ông ta cũng rất hận kẻ này . Ông ta gằn lên giọng nói cay độc:

“Ngươi nói lại lần nữa, để ta nghe thử…”

Kẻ này nửa say nửa tỉnh, thật lòng Hạo Dương hắn cũng không biết lúc nào tỉnh, lúc nào say để mà phán đoán, một cảm giác miên man lan tỏa khắp không gian.

Hắn nhìn hai kẻ này, rõ ràng nếu Trịnh gia chủ mang dáng hình của lão bối ngoài 60 thì người này lại chỉ tầm 40 tuổi. Họ có điều gì đó khiến hắn cảm thấy quen thuộc, mà chính họ dường như cũng là chỗ quen biết.

Chí Quang tay hắn khua khoắng loạn xạ đưa bầu rượu lên thẳng trời. Hắn còn không quên đọc thơ:

“Rượu làm ta say, khi làm ta tỉnh

Một bầu rượu ngon, vạn giọt cay đắng

Rượu giúp ta quên, điều ta muốn quên



Rượu là thứ cay, nhưng kẻ say lại thấy ngọt

Cả chốn người say, mình ta tỉnh, lại chính ta say

Cả chốn người tỉnh, ta say say mỗi mình

Gháháháháaaa… Sảng khoái!!!”

Trịnh gia chủ lạnh lùng nói:

“Tiên điên…”

Phan lão đầu đánh hơi được mùi chẳng lành quay sang nói với Hạo Dương:

“Trần tiểu hữu, hai lão điên này sắp đánh nhau rồi. Giấy thông hành tốt nhất vẫn lên để sau này rồi nói!”

Hắn nhẹ nhàng đáp lại:

“Hai tiền bối giao đấu, há chăng chiêm nghiệm lại là cơ duyên. Cảm tạ Phan tiền bối đã lo lắng nhưng hôm nay ta muốn ở lại đây.”

Đức Huỳnh lão ta biết không thể khuyên nhủ được tên cứng đầu này, cũng chán nản mà lắc đầu. Ông vẫn nói:

“Vậy... hôm nay, tiểu hữu cứ ở lại đây chiêm nghiệm, khi nào xong có thể đến Phan gia ta tá túc.”

Hạo Dương hắn nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý lễ phép.

Phan lão đầu hành lễ với hai người này:

“Trịnh lão, Tôn huynh lão phu còn có việc mạn phép xin đi trước.”

Một kẻ giận, một kẻ say hoàn toàn không để ý đến lời nói đó. Lão ta cứ lẳng lặng mang theo hai tôn tử mà rời đi. Còn hắn, hắn lùi bước lại về đằng sau đến nơi khuất, chủ yếu vì hắn chỉ muốn quan sát mà cảm ngộ.



Chí Quang người này lại nốc rượu, vẻ mặt y bây giờ đỏ hơn trái bồ quân, ánh mắt cũng lờ đờ nửa miên man, nửa tỉnh táo. Hắn hướng bầu rượu về phía Trịnh Sơn, cười khà nói:

“Nào… Trịnh lão huynh! Uống rượu… không? Rượu ta đem theo… còn nhiều lắm, vạn người uống cũng không hết!!! Ta với huynh cùng uống tiễn đưa sư tỷ, được không… ?”

Nói đến đây trên khoé mắt người này lại đôi giọt lệ rơi, say mà si, tỉnh mà mê… . Cảm xúc nhớ thương một người nơi thâm sâu thân tâm, gờn gợn vô hình mãnh liệt.

Trịnh Sơn nghe đến thế thôi mà trong đôi mắt ông cũng rưng rưng nhiều cảm xúc, một vẻ ai oán, chua xót, pha một chút phẫn hận, bi phẫn… . Khí nén trong ông tuôn trào như thác suối…

Vụt một khắc, vạn quyền lao thẳng đến người Chí Quang. Ông ta tỉnh táo lại ngay lập tức, ném mạnh bầu rượu về phía Trịnh lão. Rượu văng tung toé, xuyên qua màn rượu là một quyền tụ khí kim. Bàn tay Trịnh Sơn như rát thêm bạc, cứng chắc vô cùng, hai tay tung đến ngàn vạn quyền thế hướng về Chí Quang.

Tôn lão đầu xoay cây bút trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một vết mực hoạ ngàn dải trang giấy viết chữ Nôm trải xuống, mỗi tấm giấy là một màn chắn cản lại quyền cước vũ bão kia.

Tiếng giấy bị xé toạc vang đến liên tục, ngay đến kẻ bên ngoài như Hạo Dương cũng thấy khó chịu. Hắn be tai lại, mắt vẫn chăm chú nhìn…

Hết chi trên, lại đến túc (chân) dưới. Mỗi lần đều lao v·út đến đập vỡ nát giấy, mỗi quyền mỗi cước hung bạo như Hầu Kim Vương đánh đến. Bóng dáng kim ánh sau lưng Trịnh Sơn mang thân hình Hầu Chúa, trên miệng nó là hai cái răng nanh mọc ngược, thần hình rậm rạp rất hung tợn, bạo liệt.

Tôn lão đầu đưa cây bút lông ra trước mặt, vẻ mặt ông vẫn đỏ, hơi thở vẫn nồng nhưng không hề say, say mà tỉnh. Ông nhắm nghiền mắt lại, một giọt mực rơi xuống theo đầu mũi lông.

Giọt mực rơi xuống nửa khoảng không, tiếng giọt nước rơi đâp vang đến “tí tách” vang đến. Trong nháy mắt, mọi cảnh vật nơi đây như bỗng hoá thành bức tranh thủy mặc. Vẫn ở thực tại mà giống như không ở thực tại, đây là Thủy Mặc Hoá Cảnh - nơi này là thủy mặc đồ.

Vạn vật hai màu đen trắng duy chỉ con người là ánh lên màu sắc đơn độc. Hạo Dương nhìn xuống chân, thứ hắn đang đứng không phải sân gạch mà giống như đang đứng trên tầng mây. Xung quanh vẫn thế nhưng nơi này lại yên tĩnh vô cùng, một khoảng không vô định giữa chốn nao.

Thân hình Trịnh Sơn to lớn, bờ ngực rộng tựa như linh thú quyền pháp sau ông ta. Bóng hình cao vạn trượng đằng sau, đập hai tay lên ngực mà gào rú thể hiện quyền uy của hầu vương.

Người họ Tôn kia duy một cây bút, toạ đỉnh cao sơn, ung du·ng t·hư thái vô cùng. Sau ông ta là Sơn Hải, là núi non trùng phùng, là thác nước đổ, là bể hải muôn vàn… . Không những thế, xung quanh ông ta là hàng ngàn vạn chữ Hán Nôm lơ lửng lúc quy toả, lúc tản pháp chốn vô định.

Linh thú quyền pháp sau Trịnh Sơn lại gào rú cái tiếng thét chấn động non hải. Quyền khí trôi từ mắt ông, toả ra từng chút trên nhục thân, cơ bắp gồng mãnh liệt. Trình lão gào lớn:

“Chí… Quang!!! Ta với ngươi là huynh đệ… đããã từng là huynh đệ! Ngày ấy, ngươi lại nhẫn tâm hi sinh nàng ấy . Lý do một lời cũng không, nhưng lại muốn ta quên điiiii!!! Ngươi bảo ta làm sao quên ? Lần nào cũng là câu: “Ta cùng huynh uống tiễn đưa sư muội!” Ngươi bảo ta sao quên?!!!!!”

Tôn lão đầu vẫn đứng đó, mắt nhắm nghiền cảm nhận lời căm phẫn lan đến qua gió. Vẻ mặt ông đỏ ửng vì rượu, hơi thở nồng, mùi của miên man. Trên chính nó là cái đau khổ sâu kín, ông cũng xót thương người ấy.



Ông đứng lặng, không đáp lại, không hành động, đứng trên cao như kẻ vô hồn. Tôn lão đầu mở mắt nhẹ nâng cây bút lông, trên đó ánh lên những văn tự cổ hoạ hình bầu rượu. Ông nắm lấy bầu rượu vừa hoạ, sắc trở nên vô hình, một dòng rượu thủy mặc xám đổ xuống. Trên khoé miệng nở một nụ đau khổ, ánh mắt chất chứa bao nhiêu u sầu, bi đát.

Rượu trên bầu chảy tứ tung, Tôn lão đầu lắc đầu nói:

“Sư huynh, thứ lỗi cho ta không thể nói…”

Trịnh Sơn phẫn nộ, đôi mắt như hai ngọn đuốc rực cháy, thoát ra bây giờ không phải khí nén nữa mà là quyền khí mãnh liệt, nó cuộn lại thành những gợn sóng lơ lửng quay người. Không chỉ đất trời mà cả thủy mặc đồ đang rung chuyển dữ dội, mãnh liệt đến đáng sợ.

Từ tia sấm chớp toé ra quanh thân Trịnh Sơn, ông siết mạnh hơn nắm đấm. Linh thú quyền pháp sau lưng vẫn không ngừng gào thét, thét đến mức trời long đất nở. Thủy mặc đồ còn đang nức vỡ khắp nơi, không gian đổ vỡ, Tôn lão dùng một đường bút ngăn lại vết nứt không gian.

Một tia sáng ánh bạc lao vụt đến Tôn lão đầu kéo theo là âm thanh ầm ầm lan khắp không gian. Vạn quyền Trịnh Sơn tung về phía Chí Quang nhưng ông ta không có ý đánh lại, chỉ cản nó. Trịnh lão gào lớn:

“Ta coi ngươi là sư đệ, nhưng… ngươi lại không coi ta là sư huynh. Ngươi không xứng… !!!”

Nắm đấm Trịnh Sơn cứng hơn sắt thép, mỗi quyền cuồng bạo đến mức sức gió khi vung tạo ra đủ để thổi bay mọi thứ. Cây bút trong tay Tôn lão đầu biến hoá ản diệu, vừa cản vừa né tránh rồi hoá giải đòn đánh.

Hai kẻ giao đấu rung chuyển tứ cảnh, lực sâu không thể tả, nhanh tới mức không thể nhìn thấy, nói đúng hơn là đôi mắt không theo kịp tốc độ vung quyền. Chỉ có thể cảm nhận qua khí tức, sức gió lan đến.

Trên hình núi non nơi Tôn lão đầu đứng toạ, mọi thứ dần nứt vỡ. Non xanh hùng vĩ dần sụp đổ trên muôn vàn giấy pháp nát, chúng bay tứ tung qua hàng vạn lần cản lại những đòn quyền.

Trịnh lão không hề yếu đi, không chút mệt mỏi mà ngày càng cuồng nộ hơn nữa. Linh thú quyền pháp đằng sau cũng trở nên điên nộ, cái màu ánh bạc thoát ra với đôi màu đỏ gắt. Nó liên tục gầm rú dữ dội, tiếng đập ngực kinh người.

Tôn Chí cười lớn:

“Háhahahahaaa!!! Rượu làm ta say khi làm ta tỉnh Rượu giúp ta quên những thứ muốn quên. Háhahahaaa!!! Nực cười… !!! Có những thứ muốn quên mà chẳng thể quên được…”

Nói đến đây ông ta như kẻ điên đang kích động, đôi mắt căm hận nhìn về Trịnh Sơn hoà vào đó là đôi phần bất lực đến cùng cực. Hạo Dương nhìn hai người này như vậy, hắn hiểu lão đầu kia có lời muốn nói nhưng điều gì đó lại không cho phép ông ta nói.

Hắn tự cảm thán, chính hắn cũng cảm thấy buồn cười. Những chuyện hắn gặp, cho dù là gì phần nhiều cũng đều xuất phát từ chữ “tình” : “tình ái” “tình thân” “tình nghĩa”… . Hắn thầm tự hỏi một câu hỏi vu vơ, ngu ngơ đến khó tả, dường như tự hỏi cũng tự trả lời:

“Thế sự sao thoát khỏi chữ “tình” ?



Một tiếng thở dài sau đó.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.