Nghiệt Ma

Chương 36: Tôn Chí



Chương 36: Tôn Chí

Phan Đức Huỳnh đánh mắt ra hiệu cho đích tôn trưởng, Đức Nhạc hiểu ý ngay tức thì. Hắn tiến đến trước mặt Hạo Dương, khoan khoái nói:

“Vị huynh đệ này, từ nãy giờ chúng ta vẫn chưa biết danh xưng không biết có thể…”

Hạo Dương hắn đáp lễ:

“Ta họ Trần, tên Dương, tên đệm Hạo, tức là Trần Hạo Dương.”

Vẻ mặt tên này cười rõ nói:

“Hạo Dương huynh đệ, ta tên Phan Đức Nhạc, huynh cứu giúp xá muội chúng ta cũng như cứu chúng ta. Phần ân tình này không chỉ ta mà cả Phan gia cũng sẽ khắc ghi.”

Hạo Dương hắn nghe đến đây mà trong tâm trí nảy sinh ra điều gì đó quen thuộc ban nãy, quả là “huynh muội hơn thể chân tay” tính cách hơi khác nhưng vẫn giống nhau về phần nhiều. Hắn đáp lại:

“Không cần phải làm quá lên đâu…”

Tên này nói tiếp:

“Hôm nay, lần đầu gặp Trần huynh đã thấy khí chất phi phàm, anh tuấn, tiêu sái. Nam nhân họ Phan chúng ta luyện quyền, gặp ai cũng muốn đọ tài để biết bản thân thực tài đến đâu. Không biết huynh có thể đọ tài?!”

Hạo Dương hắn hiểu, hoá ra kẻ này đang muốn thăm dò bản thân mình. Chỉ có điều là hắn bây giờ không có hứng thú đấm đánh, càng không nói đến việc cầm kiếm, nghĩ thôi cũng lười.

Hắn đáp lại:

“Thật không giấu gì Đức Nhạc huynh, ta thật sự bây giờ không thể giao đấu. Khí nén trong cơ thể không thể điều tức, muốn đến Xuyên Hồng miền động thiên cũng vì lẽ đó.”

Hắn nói như thế cũng có mục đích cả, nếu vị lão làng kia ra tay, hắn không thể thắng nhưng vẫn có thể chạy. Nhưng nếu kẻ này không ra tay mà lão làng kia cũng không có động tĩnh thì chứng tỏ một phần họ không có ý xấu. Hắn cũng muốn kiểm chứng xem chính họ có phải đang muốn giữ chân mình hay không.

Ánh mắt họ khẽ trùng xuống, mơ hồ một vẻ phỏng đoán. Phan gia chủ muốn dùng nhãn quyền để soi xét thực lực của hắn, nhưng chưa kịp đã bị lão hủ bên trong phản ngược một cú đau khiến ông ta phải che mắt.

Lão Hủ bên trong nói âm thầm với hắn :

“Lão già đã có nhãn quyền, chí ít cũng đã là Quyền Tu tứ trọng. Vừa rồi muốn dùng nó để thăm dò ngươi, ta đã nhăn lại. Ngươi… vẫn nên cẩn thận.”

Hắn nghe thế thầm gật đầu hiểu.

Phan Đức Huỳnh ông ta một tay che mắt nhói đau vừa rồi, mắt còn lại vẫn nhìn hắn chằm chằm. Ông ta hoài nghi, trong suy nghĩ là những phỏng đoán về hắn: “Kẻ này đến ta không thể thăm dò, quá bất thường. Hắn có khí vận?! Nhưng khí vận là gì ?! Hay còn một đại cơ duyên nào?!”.



Ông ta bây giờ đã thầm công nhận lời của Võ tiên sinh, miệng mỉm cười nói với hắn:

“Trần tiểu hữu, hôm nay cậu không ở lại hay giao đấu cũng được. Nhưng ân cứu ngọc nữ nhà ta… lão phu ắt khắc ghi. Tiểu hữu muốn lấy giấy thông hành có lẽ phải qua Trịnh gia, nhưng hai nhà Phan - Trịnh vốn dĩ liên hôn nên việc này cũng không khó.

Muốn lấy ngay thì không được, ít nhất cũng phải ngày mai. Tiểu hữu nếu không có việc thì đêm nay cứ ở lại Phan gia, cậu chắc chắn sẽ là khách quý.”

Hắn quá hiểu lòng người, làm sao lại không nhận ra ông ta đang muốn giữ chân mình. Hắn cười thầm trong lòng, vẻ mặt bình thường đáp lại:

“Tiểu bối vốn dĩ vô danh tiểu tốt, không dám làm phiền đến vậy. Xin Phan gia chủ hãy chỉ ta đến Trịnh, còn mọi việc ta sẽ tự lo.”

Ông ta hiểu hôm nay muốn giữ chân kẻ này ở đây là rất khó, cho dù ông có đồng ý hay không đồng ý thì hắn cũng sẽ rời đi . Nghĩ đến đây ông ta mỉm cười đáp lại:

“Tiểu hữu đã không muốn, thì lão đầu ta đâu thể mãi mời chào. Có điều, cậu là ân nhân của Phan gia chúng ta, vậy nên giúp cậu lấy giấy thông hành lão đầu này đâu thể để cậu đi một mình?!”

“Vậy… mời Phan gia chủ dẫn đường!”

“Mời… !”



Họ dọc theo con đường làng Yên Sơn đi đến một trang viên sau núi.

Trang viên của Trịnh Gia nằm nép mình dưới chân dãy núi hùng vĩ, nơi mây trắng bảng lảng vờn quanh những rặng chuối cảnh già, tạo nên khung cảnh yên bình mà trang trọng. Con đường dẫn vào trang viên lát đá xanh, uốn lượn qua những hàng trúc thẳng tắp, mỗi bước đi đều thoảng hương thơm của cỏ cây, đất trời.

Hắn bước đến theo sau Phan gia chủ, bên cạnh là hai tôn tử. Đập vào mắt hắn là…

Cánh cổng gỗ lim đen bóng, chạm trổ tinh xảo hình rồng phượng, khẽ mở ra một thế giới vừa cổ kính, vừa nghiêm cẩn.

Bốn người bước đến, Phan gia chủ gõ cửa lại lớn tiếng gọi:

“Trịnh lão đầu, ta đến yết kiến được chứ?”

Một giọng nói thăng trầm đầy tịch mịch vang đến:

“Phan lão đầu, mời… !!!

Cánh cổng mở ra.



Bên trong, ngôi nhà chính sừng sững với mái ngói đỏ sậm cong v·út, những hàng cột gỗ lim lớn bóng mượt như thấm đẫm bao lớp bụi thời gian. Dưới mái hiên, từng bức hoành phi, câu đối được khắc bằng nét chữ rồng bay phượng múa, phản chiếu cái cốt cách nho nhã của dòng họ Trịnh suốt bao đời.

Sân trước là một khu vườn rộng rãi, nơi những cây lộc vừng cổ thụ tỏa bóng rợp mát, gốc rễ xù xì như chứng nhân của bao thế hệ. Một hồ nước nhỏ nằm ở giữa, mặt nước trong veo soi bóng mây trời, điểm xuyết vài cánh sen hồng lay động theo làn gió nhẹ. Tiếng nước chảy róc rách từ hòn non bộ bên góc sân, hòa cùng tiếng chim hót líu lo trên tán cây, tạo nên một bản hòa âm thanh bình, gợi nhớ về chốn xưa cũ an nhiên.

Phía sau nhà chính là dãy nhà ngang được xây theo lối kiến trúc truyền thống, mái lợp ngói âm dương, tường gạch đỏ trầm mặc. Đây là nơi ở của con cháu trong gia tộc, mỗi gian phòng đều mang hơi thở của những giá trị gia đình bền vững, ấm áp. Xa hơn nữa, một khu vườn thuốc quý được chăm chút kỹ lưỡng, hương thảo dược thoang thoảng hòa vào không khí, làm dịu đi cái ồn ào, xô bồ của thế giới bên ngoài.

Hắn thấy nơi này còn hoành tráng, khang trang hơn cả Phan phủ. Không khỏi cảm thán trong lòng, đây cũng hẳn là lần đầu mà hắn chiêm ngưỡng cảnh đẹp thế này .

Từ bên trong gian nhà chính, một lão đầu bước ra, khỏi phải nói cũng biết đó là Trịnh gia chủ. Hắn liếc nhìn ông ta một lượt.

Lão đầu này dáng dấp cao lớn, ngực lớn vai rộng, tóc búi lại sau gáy giống người phương Nam xưa. Bộ râu trắng lấm chấm sợi đen dài ngang ngực, mặt ông ta tuy già nhưng thần thái vẫn toát lên vẻ ngang tàng, thần uy

Đằng sau ông ta là một nữ tử tầm khoảng 17 tuổi. Thiếu nữ này làm hắn cảm nhận được một vẻ kỳ lạ đến khó tin, là nữ nhân nhưng lại toát ra khí chất nam nhi, thân hình lớn ngang hắn kia không biết có phải do thừa hưởng từ ai đó không.

Hắn chưa kịp nhìn tất thì nữ nhân này đã bước vào bên trong.

Trịnh gia chủ cất giọng hỏi:

“Họ Phan ông, sao hôm nay lại có nhã hứng đến đây thế ?! Có việc gì thế ?! Hay lại muốn tỉ võ?!”

Hắn nghe giọng nói đầy ẩn tình thế này tự hiểu hai nhà cũng chẳng ưa gì nhau, nhưng chuyện liên hôn mà lão đầu kia kể lại làm hắn cảm thấy kỳ lạ, không khỏi tự hỏi.

Phan lão cười khà:

“Trịnh lão, cần gì phải gay gắt như thế? Hôm nay có vị tiểu hữu này muốn xin giấy thông hành sang Xuyền Hồng miền động thiên, nên lão nạp ta mới sang bên này.”

Hắn hiểu ý, rồi tự thân cúi người hành lễ.

Trịnh gia chủ liếc nhìn qua hắn, ngay tức khắc lại một tay che mắt lộ vẻ đau đớn, cả thân hình lão đảo ngã trối về sau. Ông ta nghĩ:

“Lại không thể thăm dò. Khá lắm, khá lắm!!! Tiểu… tử! Ta muốn xem rốt cuộc ngươi có bí mật gì?!

Hắn hiểu ý thầm nghĩ: “Lại muốn thăm dò ta?! Hưm… (tiếng cười)Cũng là một kẻ tứ trọng cảnh.”

Trịnh gia chủ cảm thấy thú vị, ông ta nở cười khoái ý vẻ mặt đầy hứng thú. Hô lớn:

“Tiểu tử, khá lắm!!! Nếu ngươi có thể vươt qua thử thách của lão phu, thì ta sẽ cho ngươi luôn Thông Hành Lệnh. Thế nào?!”



Hắn không hiểu Thông Hành Lệnh đó là thứ gì, hơi hoang mang thì Đức Trí bên cạnh hắn ghé sát tai nói: “Hạo Dương huynh, thông hành lệnh trên cấp giấy thông hành. Thông Hành Lệnh có thể giúp huynh đi bất cứ đâu, tránh gây phiền hà.”

Hạo Dương hiểu ra, trong lòng hắn thầm hiện lên những suy nghĩ sâu xa.

Bỗng từ đằng sau vang lên một tiếng nói:

“Trịnh gia chủ, tại hạ cũng muốn đọ sức lấy Thông Hành Lệnh! Không biết… có được?!!!”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía sau, họ chú ý đến một kẻ đang đi vào.

Tên này thong dong bước vào chẳng cần nể nang ai, trên tay hắn là một cây bút lông xoay liên tục. Kẻ này trên đầu đội một cái nón lớn có phần rách nát, cũ kỹ. Quần áo không phải bình dân mà là của người theo đạo Nho, nhưng đã cũ lắm rồi vì trên nó có nhiều mảng vá lỗ chỗ, lởm chởm.

Trên miệng tên này ngậm một nhành trúc xanh, đôi lúc lại nhấm nhấm cái vị đắng trong nó. Kẻ này ngẩng đầu lên thì hắn mới nhìn rõ khuôn mặt y, từ xa nghe giọng đã thấy kẻ này phóng khoáng đến khi nhìn mặt lại chắc chắn hơn.

Đôi mắt của người này sáng và nâu, ánh mắt tràn đầy tự do, lạc quan về cuộc đời . Sống mũi cao, thoát ra cái cao ngạo, tiêu sái của nam tử hảo hán. Trên khoé miệng nở một nụ cười nhẹ, cái nụ cười bất cần đời đầy ung dung tự tại. Cái nhìn tất cả như tất cả, mọi điều như mọi điều, mọi thứ như mọi thứ. Đều bình đẳng giống nhau.

Trịnh gia chủ nhìn kẻ này một cái sắc liền biến chuyển rõ rệt, cái nhìn u tối đi hẳn.

Người này ung dung, tự tại bước vào, vừa đi vừa xoay cây bút lông. Giọng nói thống khoái:

“Trịnh gia chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi!!!”

Không ai để ý nhưng lúc này nắm đấm của ông ta đã siết lại, răng trong hàm nghiến ken két. Nửa trên khuôn mặt u ám, hừng hực tức giận.

Lão Hủ bên trong nói vọng:

“Hạo Dương, kẻ này thực lực thâm sâu khó tả. Lại là Đạo tu Nho sĩ (Nho Tu) ngươi phải cẩn thận!”

Hắn đã hiểu.

Người này ung dung ngồi xuống ghế đá gần đó, chân vắt chéo chữ ngũ, tay sau chống mặt bàn tự tại. Y lấy bầu rượu bên hông ra uống một ngụm, cái cách uống rượu đầy ngang tàn, khí phách. Y thấy hắn đang nhìn mình chăm chú cũng khoái ý.

Làm ngón tay chữ “L” chỉ thẳng người hắn nói:

“Sao nhìn mãi thế? Chưa thấy kẻ khác uống rượu bao giờ sao?!”

Hạo Dương thấy người này chỉ rõ đích danh mình bèn hỏi:

“Tiền bối đây là…?!”

Người này bỏ bầu rượu xuống mặt bàn, nở một nụ cười lâng lâng, phiêu diêu:

“Ta… tên Tôn Chí. “Tôn” trong “thiên tôn”. “Chí” trong chí lớn”. Ta là Đạo Sĩ cũng là một Kiếm Tu thích ngao du thiên hạ, thèm rượu ngon, ngắm cái đẹp. Cái đẹp không phải là nữ nhân, mà còn là nhiều thứ khác!!! Rõ chưa?!!!”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.